..-o0o..-
Nhìn mộng vân đang ôm đầu rên rỉ, nước mắt tèm lem , xuân đức chẳng hiểu làm sao tự dưng lại thấy buồn cười, hắn lúc này ngồi xuống bên cạnh cô nàng rất quan tâm hỏi thăm :
“ còn sống không hay đã qua đời rồi ?”
Mộng vân đầu lúc này đã u lên một cục, đang đau chết đi được, nghe xuân đức nói vậy thì không khỏi tức giận nhìn hắn nói :
“ ngươi làm sao không đỡ ta.”
Xuân đức rất vô tội nói :
“ ngươi ngã bất ngờ quá khiến ta phản ứng không kịp, chỉ vậy thôi.”
Nói xong xuân đức còn nhún nhún vai mấy cái, tỏ vẻ điều đó là bình thường mà. nhưng mộng vân nghe thấy vậy thì nghiến răng ken két, trong lòng nàng lúc này đang chửi mắng 108 đời nhà xuân đức, nàng cam đoan rằng tên kia 100% cố ý, chứ làm sao một người có thân thủ như vậy lại có thể không phản ứng kịp kia chứ.
Tuy trong lòng có chút tức giận nhưng mộng vân cũng không dám làm quá, lỡ may làm tên này tức giận lên thì nàng sẽ rất thảm, nàng ra một cô gái thông minh, biết cái gì nên làm , cái gì không nên làm, nàng tỏ vẻ ra như vậy thực ra cũng chỉ là đang tranh thủ tình cảm đối phương dành cho bản thân mà thôi. dù sao nàng vẫn thích hắn đối với ôn nhu một chút.
Xuân đức cũng không có hiểu được tâm tư của mộng vân, hắn nhìn thấy nàng ta nước mắt tèm lem thì dùng tay vỗ nhẹ đầu nói :
“ ngoan, đừng khóc nữa, bị như thế này vài lần thì sẽ quen thôi, lần sau có bị cũng sẽ bớt đau hơn. được rồi, chúng ta ra ngoài thôi, cũng cả tuần rồi. ta đoán đám ngoài kia đang loạn hết lên rồi.”
Vừa nói xuân đức vừa kéo mộng vân đứng dậy, sau khi đã kéo mộng vân đứng dậy rồi thì hắn liền xoay người rời đi mà không để ý tới cô nàng đang phụng phịu nữa.
Mộng vân thấy hắn đi xa thì tranh thủ phủi bụi trên quần áo sau đó cũng nhanh chân chạy theo phía sau hắn.
..-o0o..-
Đi tới bên cạnh một bức tường , xuân đức đặt tay lên. cả bức tường đột nhiên sáng lên màu xanh huyền ảo. xuân đức thu tay lại sau đó cứ thế đi xuyên qua bức tường.
Vừa mới bước ra ngoài thạch thất thì xuân đức liền đã nhìn thấy thân ảnh quen thuộc, người này không ai khác chính là ốc đặc nhĩ. tên này cũng không biết là đang suy nghĩ việc gì mà khi hắn đứng ngay bên cạnh rồi mà tên này cũng không biết.
Xuân đức thấy vậy thì lên tiếng hỏi :
“ ốc đặc nhĩ ngươi đứng đây làm gì?”
Ốc đặc nhĩ nghe được có người gọi thì giật mình một cái, lúc này hắn mới chú ý rằng xuân đức đang đứng ở bên cạnh. trên mặt hắn lúc này xuất hiện nét vui mừng, hắn cũng kính cúi đầu chào hỏi :
“ xin chào chủ nhân.”
Hắn vừa chào xong , mới ngẩng đầu lên thì lại thấy mộng vân cũng đi ra ngoài này, hắn lần nữa cúi đào :
“ xin chào tiểu thư mộng vân.”
Mộng vân thấy tên này lễ phép với mình như vậy thì hài lòng gật đầu, nàng ta lúc này hỏi :
“ ngươi đợi ở đây hẳn là có việc gấp, có việc gì nhanh nói đi , đừng có mà lề mề nữa.”
Ốc đặc nhĩ nghe vậy thì cũng mới nhớ đến lý do vì sao hắn chờ ở nơi này. hắn lúc này tỉ mỉ nói :
“ việc là thế này, bên vĩnh sinh thần giáo có cử đến “ thần nữ” của bọn họ tới đây, mong muốn được nhìn thấy chủ nhân cũng như là bàn một số công việc hệ trọng. vị thần nữ kia đã tới nơi này được 5 ngày.”
Nghe xong ốc đặc nhĩ nói thì trên mặt xuân đức xuất hiện một chút gì đó khác lạ, lông mày hắn hơi nhíu lại một chút, có điều rất nhanh vẻ khác lạ kia liền biến mất.
Hắn nhẹ gật đầu, bình thản nói :
“ được, ta đã biết rồi. ngươi thông báo nàng ta đến phòng khách tầng 3 gặp ta. mà tiện thể ngươi thông báo luôn cho bên phía ốc đinh đặc chuẩn bị nhân lực, chúng ta chuẩn bị có hành động lớn, chi tiết thì sau này mộng vân sẽ nói cho các ngươi biết.”
Ốc đặc nhĩ nghe có hành động lớn thì trong lòng thầm cả kinh, có điều sắc mặt hắn vẫn như thường, hắn hơi cúi đầu đáp :
“ thuộc hạ đã rõ thưa chủ nhân.”
Tiếp sau đó ốc đặc nhĩ nhanh chân chạy đi ra bên ngoài, thoáng cái đã không thấy đâu. về phần xuân đức cùng mộng vân thì từ từ bước đi cùng