Thấy biểu hiện của mộng vân như vậy thì xuân đức cảm thấy khá thú vị, cô nàng này bình thường rất thông minh không ngờ cũng có lúc ngốc ngốc manh manh.
Nhìn vẻ mặt lo lắng của nàng ta , xuân đức khẽ cười nói rồi nói :
“ thực ra đấy cũng chỉ là linh cảm của ta, hoàn toàn không có bằng chứng nào cả. nhưng mà , thà tin là có còn biết đường để phòng bị , còn hơn là không tin rồi tới lúc trở tay không kịp. với chúng ta không động thì ba người kia cũng sẽ động mà thôi , chúng ta chỉ cần ở đây đợi địch nhân tới chui đầu vào lưới là được. mặc dù trường hợp kia rất khó xảy ra.”
Nhưng đúng vào lúc này, cuộc trò chuyện của hai người bị cắt ngang bởi âm thanh gõ cửa.
“ cốc cốc.”
“ chủ nhân, có một phong thư mật được gửi đến cho chủ nhân.”
Nghe được âm thanh ở bên ngoài phòng , không cần nhìn xuân đức cũng biết là ai. lúc này xuân đức cũng không tự mình đứng lên mà nhìn qua mộng vạn ra hiệu một cái. mộng vân biết ý liền đứng dậy mở cửa đi ra ngoài.
Sau khi nói vài ba câu với ốc đặc nhĩ ở bên ngoài thì nàng ta lại quay vào trong, lúc đi vào trong thì trong tay nàng ta còn cầm theo một bức thư màu đen. mang bức thư đi tới trước mặt xuân đức rồi đưa cho hắn.
Tiếp nhận bức thư từ trong tay mộng vân, xuân đức cẩn thận xem xét đây có phải cái gì nguy hiểm hay không rồi mới mở ra xem.
Vừa đọc được một đoạn thì xuân đức liền cảm thấy ngạc nhiên, không ngờ người gửi bức thư này cho hắn lại là một trong mấy trên địch nhân của hắn. thiên thừa vũ, con rể của vị đế sư quyền lực nhất thanh long đế quốc.
Sau khi xem xong bức thư do thiên thừa vũ tự tay viết thì xuân đức liền đưa cho mộng vân ở bên cạnh đọc.
Tiếp nhận bức thư từ trong tay xuân đức, mộng vân bắt đầu đọc, cũng giống như xuân đức, sau khi vừa đọc được một đoạn thì vẻ mặt của mộng vân liền biến đổi, trên khuôn mặt nàng xuất hiện vẻ kinh ngạc cùng sự khó hiểu.
Sau khi đọc xong bức thư thì nàng ta liền hỏi :
“ ba ngày sau có đi không ?”
Cũng không có trả lời câu hỏi của mộng vân ngay, xuân đức lúc này đi tới bên cạnh cửa sổ của thư phòng, nhìn bầu trời âm u ngoài kia. sau một lúc thì hắn mới thản nhiên cười nói :
“ đi làm gì ? vì sao phải đi? chẳng lẽ chỉ vì mấy lời của tên kia. cứ mặc kệ bọn chúng thích làm gì thì làm. dù sao thời gian còn dài không có gì phải gấp, đằng mào mấy tên kia đều chú định phải chết cả rồi.”
“ rào rào….”
Xuân đức vừa nói xong chữ “ chết” thì một cơn lớn mưa bên ngoài cũng bắt đầu, ban đầu chỉ là một vài hạt nhưng ngay sau đó đã trắng xóa cả trời đất.
“ ầm ầm..”
Những tia chớp ngang dọc trên bầu trời, tiếp sau đó là những tiếng sấm nổ đinh tai nhức óc.
Duy chỉ có xuân đức là vẫn như vậy, thần sắc bình thản , ánh mắt màu xám lạnh lẽo không một tia sinh cơ, nơi hắn đứng giống như phần còn lại của thế giới không biết tới, tối tăm và lạnh lẽo.
Lúc này mộng vân cũng đi tới sau lưng hắn, nhìn thấy hắn biểu hiện như vậy thì biết trong lòng hắn đang nghĩ gì.
Nàng dùng giọng nhẹ nhàng hỏi thăm :
“ có phải ngươi đang nhớ cô gái kia phải không ?”
“ ai?”..- xuân đức không cảm xúc hỏi.
Mộng vân đáp :
“ thì cô gái tên vũ y đấy, ngày trước ta thấy ngươi và nàng ta rất thân thiết. có phải ngươi cùng nàng ta là tình lữ của nhau đúng không ?”
Nhếch môi khẽ cười, xuân đức nói :
“ cô thấy hai người chúng ta giống là một đôi lắm sao?”
Gật gật đầu, mộng vân khẳng định nói :
“ rất giống , ngoại trừ nàng ta ra thì ta không có thấy ngươi đối tốt với một ai khác như vậy cả. tuy lúc hai người các ngươi nói chuyện với nhau ta không có hiểu nhưng có thể cảm nhận được sự thân thiết trong đó, đặc biệt là ánh mắt của ngươi nhìn nàng ta. ngoại trừ là cái kia ra thì đâu còn cái gì khác.”
Hai tay chắp sau lưng, ánh mắt của hắn nhìn lên trời cao. khuôn mặt đang lạnh lùng bỗng dưng thay vào đó là một vẻ hạnh phúc. không biết hắn đang nghĩ cái gì nhưng lúc này hắn bỗng nở một nụ cười vô cùng ấm áp. nụ cười kia khiến cho cả mộng vân đang đứng ở một bên cũng phải ngây ra mà nhìn.
Sau một lúc nhớ lại thì xuân đức lắc đầu khẽ nói :
“ cứ cho là vậy đi, dù sao cũng không quan trọng.”
Mộng vân nghe hắn nói như vậy thì cảm thấy khó hiểu, có điều nàng cũng không hỏi gì thêm mà lặng yên đứng bên cạnh hắn nhìn mưa gió bên ngoài.
Hai người không ai nói chuyện với nhau, không gian lại trở nên yên tĩnh đến lạ thường, chỉ còn tiếng mưa rơi cùng tiếng gió rít mà thôi.
..-o0o..-
Ba ngày sau.
Tại vị trí mà lúc trước thiên thừa vũ ước hẹn. nơi đây có hoàn cảnh khá đặc thù, sương mù trắng xóa bao phủ khắp nơi, xung quanh là rừng cây thưa. dù là ma pháp sư hay kiếm sĩ đi vào nơi này đều biến thành người bình thường.
Lúc này đây bên trên một mô đất cao đang có ba người đứng cùng nhau, hai nam một nữ. ở cạnh đó còn có 9 người cầm kiếm. nếu như xuân đức đứng ở nơi này thì sẽ nhận ra nữ tử duy nhất ở nơi này chính là ả lâm duệ, nàng