..-o0o..-
Tuy gật đầu đồng ý với bóng ảnh nhưng cũng phải đến ngày hôm sau thì hắn mới chịu đi ra khỏi phòng.
Sau khi vươn vai ngáp dài một cái đến chảy cả nước mắt thì hắn mới từ từ đi ra bên ngoài, sau khi ra bên ngoài thì hắn thấy khắp nơi không một bóng người, có lẽ người ở đây đều bị hắn dọa chạy mất rồi.
Theo ký ức lúc trước, hắn theo đường cũ đi ra khỏi đại viên nơi này, khi đi tới trước cửa đại viện thì hắn gặp được một đoàn hộ về đang nghiêm nghị đứng canh gác. lúc bọn họ nhìn thấy hắn bước ra thì cả đám đều cả kinh nhao nhao cúi đầu chào hỏi :
“ tà thiếu, buổi sáng tốt lành.”
Một đám nở nụ cười chào hỏi nhưng trên trán tên nào tên nấy đều đổ mồ hôi lấm tấm. sắc mặt cả đám khi nhìn thấy xuân đức thì đều trắng đi mấy phần. một đám người cúi đầu thật sâu không dám ngẩng đầu lên, đợi khi xuân đức đã đi xa thì cả đám mới dám ngẩng đầu lên.
Đầu lĩnh của đám này là một tên trung niên, sau khi thấy xuân đức đã đi xa thì hắn vứt thành binh khí trên tay xuống sau đó lấy tay áp vào ngực phải, cảm nhận tìm vẫn đang đập thì thở phào nói :
“ vẫn còn đập, ta chưa có chết.”
Một người khác lúc này miệng lớn thở đốc, hắn vừa thở vừa nói :
“ làm sao ta cứ cảm thấy bản thân chìm sâu vào trong bóng tối vậy nhỉ, lúc trước một thoáng kia ta tưởng bản thân đã đọa lạc vào hắc ám vĩnh viễn rồi.”
Những người khác cũng đồng thời gật đầu nói :
“ ta cũng như vậy.”
“ thật đáng sợ.”
“ cũng không biết đại công tử làm sao lại biết được vị tà thiếu này.”
Những lời này xuân đức đều có thể nghe được nhất thanh nhị sở , trong lúc nhất thời lông mày hắn hơi nhíu lại, hắn cũng không phải tức giận đám người kia mà là đang cảm thấy bất mãn với bản thân.
Rõ ràng hắn đã khống chế rất tốt lực lượng của bản thân không hề tiết ra bên ngoài một tia , đáng lý lúc đám người kia tiếp xúc với hắn cũng sẽ giống như với người bình thường chứ, vì sao lại khiến cho những người kia sợ thành bộ dạng như vậy. mặc dù lực lượng hắn mới nhận được có hơi lớn một chút nhưng cũng không đến nổi vậy chứ. càng nghĩ hắn càng cảm thấy buồn bực không thôi. cảm thấy bản thân thật thất bại.
Đúng vào lúc này âm thanh của bóng ảnh vang lên trong đầu hắn :
“ không phải do ca đâu, là do đệ đấy, vì mới thăng cấp hình thái nên một số lực lượng đệ vẫn còn chưa thể nắm giữ hoàn toàn, khiến cho đám người kia mới có thể bị ảnh hưởng.”
Nghe vậy thì xuân đức mới chợt hiểu ra, vẻ bất mãn của hắn cũng liền biến mất, trong lòng hắn thầm nghĩ, xem ra bản thân hắn cũng không đến nổi quá phế vật.
Nhưng hắn nào có biết, bóng ảnh nói vậy cũng là sợ hắn quay trở về tiếp tục tu luyện khống chế lực lượng mà không đi ra bên ngoài, bỏ lở mất một cơ hội tìm con mồi mà thôi.
..-o0o..-
Nơi mà xuân đức ở lại khá là lớn, sau khi rời khỏi đại viện của hắn thì lại đi tới một khu tổ hợp các kiến trúc khác nhau, hắn phải đi mất một lúc thì mới đi tới cửa ra vào nơi này.
Nhưng vừa đến cửa ra vào thì hắn liền đã nghe tiếng cãi cọ .
“ các ngươi kinh người quá đáng, không những giết chết người hải gia chúng ta lại còn dám đã thương nhị tiểu thư, các ngươi cho rằng người hải gia chúng ta sợ người lâm gia các ngươi. nếu như hôm này lâm gia các ngươi không cho hải gia chúng ta một câu trả lời thỏa đáng thì không xong với chúng ta đâu.”
Âm thanh này to rõ ràng, anh khí mười phần , hình như người vừa nói là một thanh niên. âm thanh này vừa dứt thì liền có một giọng nói lạnh lùng vang lên.
“ chẳng qua là giết mấy con chó mà thôi, chết thì cũng đã chết rồi, chẳng lẽ các ngươi lại còn muốn giết người đền mạng sao, về phần nhị tiểu thư nhà các ngươi vô duyên vô cớ chạy vào bên trong phòng của tà thiếu tu luyện, không bị đánh chết đã là vạn hạnh, người hải gia các ngươi không biết xấu hổ lại còn dám tới đây kêu gào.”
Không chờ cho người bên này nói xong thì một người có vẻ là người bên hải gia đã hét lớn :
“ đánh rắm, tà thiếu, tà thiếu , lão tử nhổ vào, dám làm bị thương nhị tiểu thư thì có là thiên vương lão tử cũng phải chết huống gì cái gì chính thiếu với chả tà thiếu, biết điều nhanh gọi tên kia ra đây, theo chúng ta về hải gia một chuyến nhận tội, bằng không hôm nay các ngươi không xong đâu.”
Một tiếng hừ lạnh vang lên :
“ lâm gia chúng ta chẳng lẽ sợ hải gia các ngươi. muốn đánh thì lên