..-o0o..-
Sau một hồi mơ mơ màng màng thì hải băng cuối cùng cũng tỉnh dậy, lúc nàng tỉnh dậy thấy bản thân đang nằm trên mặt đất, nàng ngồi dậy nhìn khắp nơi là phế tích đổ nát , bên trong không khí truyền đến mùi máu tanh thì không khỏi kinh ngạc đến ngây người, nàng không biết bản thân là đang ở đâu, trong lòng thoáng hiện lên sự bất an.
Nhớ đến những việc lúc trước bản thân hôn mê, nàng vội vàng nhìn xung quanh tìm kiếm thân ảnh kia nhưng để cho nàng thất vọng là khắp nơi đều một mảnh hoang vu không có lấy một người.
Trong hai mắt nàng dâng lên một tầng hơi nước, trong lòng nàng tự dưng cảm thấy rất đau, hình như giống như phụ thân nàng nói, nàng có số thiên cô sát tinh, ai ở gần nàng đều không may. lúc trước cũng vậy những người từng thân cận với nàng, lúc nàng tỉnh dậy liền biến mất.
Đúng lúc này, một âm thanh có phần quen thuộc vang lên bên tai nàng :
“ ồ, cô bé tỉnh dậy rồi sao?”
Hải băng lập tức quay lại nhìn, ngay tức thì nàng liền nhìn thấy gương mặt quen thuộc, trong lòng nàng không khỏi vui mừng, nàng lúc này trực tiếp đứng dậy lao về phía người kia ôm lấy hắn khóc.
“ oa oa. ta còn tưởng ngươi cũng bỏ ta mà đi giống như thanh di, nam bá nữa chứ.”
Đột nhiên bị người ôm khiến cho xuân đức trong lúc nhất thời có chút không được tự nhiên, vốn hắn muốn đẩy cô bé này ra nhưng nhìn nàng khóc thương tâm như vậy lại không nỡ.
Mãi một lúc lâu, khi cô bé đã dần ngừng khóc thì hắn mới nói :
“ được rồi,đừng khóc nữa, khóc nữa sẽ biến thành nữ nhân xấu xí, bây giờ chúng ta đi gặp mọi người thôi.”
Quả nhiên, vừa nghe đến có thể biến thành xấu xí thì hải băng lập tức lau nước mắt mà cười, có điều nụ cười của cô nàng nhìn mếu mếu trông không ra làm sao.
Xuân đức chỉ khẽ cười lắc đầu, sau đó thì mang cô nàng rời đi, đi gặp mấy người mộng vân.
Trên đường đi hải băng đột nhiên kéo góc áo hắn hỏi :
“ nơi nay là nơi nào vậy? chúng ta đi gặp ai thế?”
Xuân đức cũng không có quay người lại mà thuận miệng trả lời :
“ nơi này là hoàng thành nam việt quốc , lúc trước bị mấy tên điên đánh xuống mấy chưởng thì thành ra dạng này, về phần người chúng ta đi gặp là ai thì đến đó cô bé khắc biết.”
Hải băng nghe xong thì một mặt khó tin nói :
“ nơi này là hoàng thành, làm sao có thể như vậy được, ngươi chắc chắn đang lừa ta, ta mới không dễ bị gạt đây.”
Xuân đức quay người lại cốc lên đầu cô nàng , răn dạy nói :
“ không lớn không nhỏ gì hết, sau này gọi ta là sư phụ, còn nữa lời ta nói ra thì không được nghi vấn, biết chưa?”
Hải băng tay ôm đầu, ánh mắt có phần sợ hãi nhìn xuân đức, nàng liên tục gật đầu nói :
“ biết rồi, biết rồi, ngươi… à không sư phụ , ta biết rồi. đừng có gõ đầu ta, người ta nói làm như vậy khiến ngu đi đấy, người không muốn đồ nhi của người biến thành một tên ngu ngốc đấy chứ.”
Nhìn bộ dạng của cô gái nhỏ , xuân đức đột nhiên nhìn thấy hình bóng của thiên tuyết trước kia, khóe miệng hắn không khỏi hơi cong lên nói :
“ đi thôi.”
Nói xong thì hắn liền quay người tiếp tục bước đi, bước tiến của hắn không nhanh nhưng một bước ra giống như xuyên qua thời không, vừa mới thấy ở trước mắt nhưng một khắc sau đã xuất hiện ở phương xa.
Ở phía sau hải băng vội là lên :
“ sư phụ đợi ta với, người đi nhanh vậy làm sao băng nhi đuổi kịp… á á á.”
Còn chưa kịp nói hết câu thì đột nhiên nàng cảm nhận một cỗ lực lượng mềm mại cuốn lấy nàng đi, do quá đột ngột khiến cô nàng hét ầm lên.
……
Không qua bao lâu thì xuân đức đã mang hải băng trở về nơi đám người mộng vân đang trị thương. khi hắn tới nơi thì thấy mấy người kia đã trị thương xong đang đứng đợi hắn, nhưng nhìn bộ dạng thất thần của mấy người kinh hướng, thừa vũ, tô húc hiển nhiên là còn chưa chấp nhận được thực tại rằng nam việt quốc đã bị diệt.
Nhìn hắn quay lại , mộng vân liền tiền hướng hắn gật đầu sau đó chuyển qua nhìn hải băng nói :
“ cô bé xinh đẹp này hẳn là người mà lúc trước ngươi nói rồi, quả nhiên rất không tệ à.”
Xuân đức cũng gật đầu nói :
“ cũng tạm được, ít ra là hơn tên đầu đất kia.”
Hải băng lúc này cũng đang đánh giá mấy người mộng vân, do hải gia, tô gia cùng lâm