..-o0o..-
Lĩnh vực săn mồi của địa ngục thiên long lợi hại là không sai nhưng nó lại trải dài trên phạm vi quá lớn uy lực giảm mạnh nên đôi khi vẫn có cá lọt lưới, dù sao mấy lão quái sống không biết bao nhiêu năm , nắm giữ những con bài bảo mệnh lợi hại nhất định là phải có. tuy nhiên kẻ có thể sống sót là không nhiều.
Có điều cũng nhờ mấy kẻ còn sống kia mà cả bắc vực lẫn đại lục mới biết đến sự xuất hiện của xuân đức.
..-o0o..-
Tại một địa phương người ta vẫn hay gọi là thần vực, là chưởng khống giả của cả đại lục.
Bên trong một cái chủ điện rộng lớn , đang có mấy chục người đang lặng yên ngồi nghe một tên cường giả đang quỳ ở chính điện báo cáo.
Mọi người nghe tên kia báo cáo thì sắc mặt người nào người nấy đều trở nên cực kỳ khó coi. có người nhịn không được nhăn mày hỏi lại :
“ các ngươi xác định kia là một con hung linh thượng cổ sao? có ai nhìn thấy nó sao?”
Người đang quỳ trên mặt đất thoáng run rẩy một cái, hắn hướng về phía người vừa lên tiếng nói :
“ thưa phương đại nhân, thật là như vậy, có người sống sót đã nhìn thấy sinh vật kia, người kia vẫn ở thánh vực chúng ta. nếu như phương đại nhân cùng các vị đại nhân muốn gặp người kia thì thuộc hạ sẽ mang hắn tới đây.”
Người được gọi là phương đại nhân nghe hắn nói vậy thì gật đầu nói :
“ được. ngươi lui xuống đi, tiện thể mang kẻ kia tới nơi đây. mấy người chúng ta có mấy việc muốn hỏi hắn.”
Người đang quỳ ở chính điện vội nói :
“ vâng. thuộc hạ đi làm ngay.”
Nói xong hắn liền hành lễ thêm một cái rồi lùi xuống, sau khi người này vừa lui xuống thì mấy chục người ở bên trong chính điện hai mặt nhìn nhau, có điều lại không ai nói một lời, sau một lúc vẫn là vị phương đại nhân kia lên tiếng trước :
“ các vị không có ý kiến gì sao? nếu thật là hung linh thượng cổ thoát khốn mà ra chúng ta không thể trơ mắt đứng nhìn nó làm hại nhân gian như vậy, nếu như thần vực chúng ta còn không ra tay thì e rằng bắc vực nguy rồi.”
Lúc này người ngồi ở chủ vị, nam tử mặc kim bào nhàn nhạt lên tiếng :
“ cũng chỉ có thể phải ra người giết chết con hung linh thượng cổ kia, việc này ai đảm nhận.”
Lời nói của hắn rất nhạt giống như tất cả mọi việc trên đời đối với hắn đều không quan trọng gì cả vậy. không những lời nói mà sắc mặt hắn cũng vậy, thủy chung không thay đổi.
Ngay lúc này, từ bên ngoài lại có hai người đi vào, một người là tên lúc trước vừa mới đi, người còn lại là một lão giả diện mạo xấu xí, trên người mặc một bộ áo choàng màu đen.
Tên nam tử lúc trước khom người cung kính nói :
“ người đã dẫn tới thưa các vị đại nhân.”
Một trung niên đang ngồi bên phải phất tay nói :
“ ngươi lui xuống được rồi.”
Người kia vội đáp “ vâng” sau đó thì nhanh chóng đi ra ngoài. sau khi tên kia đi ra ngoài thì tất cả ánh mắt bên trong chủ điện đều đổ dồn lên người lão giả mặc áo choàng màu đen đứng ở giữa chủ điện.
Bị mấy chục cường giả đứng đầu đại lực nhìn vào khiến cho thân thể lão giả cũng run run. ngay khi