..-o0o..-
Nhìn qua thi thể đầy đất, xuân đức lúc này hỏi lan lan ở trong đầu:
“tiểu lan, giết xong quái vật rồi huynh bây giờ cần làm gì?”
Lan lan ở trong đầu hắn ngay lập tức đáp lại:
“huynh không cần làm gì cả, việc còn lại để muội giúp huynh, bí pháp thôn phệ sinh mệnh cùng hấp hồn không phải cảnh giới hiện tại của huynh của có thể lĩnh ngộ được, khi nào cảnh giới của huynh đủ cao có thể lĩnh ngộ được bí pháp thì khi đó mới không cần muội giúp đỡ nữa.”
Nghe được cái giải thích dài dòng của lan lan thì xuân đức cũng rõ ràng, bản thân hiện tại không thể học được cái bí pháp hấp hồn hấp huyết gì đó nên mọi việc đều phải phiền tới lan lan.
“ừm, cảm ơn tiểu lan, vậy muội giúp huynh một chút.”
Lan lan nghe vậy thì nói:
“không có gì, đây là việc mà muội nên làm mà. huynh đợi một chút, một khi bi pháp thi triển ra thì thương thế của huynh rất nhanh sẽ khôi phục.”
Sau khi lan lan nói xong thì từ bên trong cơ thể của xuân đức tràn là lực lượng vô danh, lực lượng vô danh kia bao phủ lấy tất cả chiến trường nơi đây.
Bị lực lượng vô danh bao trùm, thi thể của những con quái vật nhanh chóng phân rã, hóa thành cát bụi rơi trên mặt đất, đồng thời từ bên trong cơ thể nó một luồng ánh sáng sinh mệnh màu xanh cùng một luồng sinh hồn màu trắng bay ra ngoài, bay về phía xuân đức.
Những sợi sinh hồn cùng sinh mệnh kia nhanh chóng chui vào bên trong người hắn, giúp hắn khôi phục vết thương, đồng thời một lần nữa tái tạo nâng cao tố chất thân thể cùng linh hồn hắn. xuân đức lúc này để có thể cảm nhận được một sự thăng hoa trong linh hồn của bản thân, một cảm giác thoải mái không nói nên lời.
Có điều quá trình này rất nhanh thì kết thúc, sau khi kết thúc thì xuân đức phát hiện các vết thương lớn nhỏ trên người hắn đã biến mất không thấy đâu, thân thể một lần nữa khôi phục hoàn mỹ như lúc ban đầu.
Cũng ngay sau khi xuân đức hấp thu xong sinh hồn cùng sinh nguyên của đám quái vật nơi đây thì từ bên trên cơ thể hắn tản mạn đi ra một loại khí tức sát phạt làm người ta run sợ.
Cảm nhận thân thể của mình, lại nhìn thương thế trên người thì xuân đức không khỏi than sinh mệnh kỳ diệu, thế giới này đúng là cái gì cũng có.
Đúng lúc này ánh mắt hắn đột nhiên trở nên sắc bén, hàn mang trong mắt bạo xạ mà ra, xuân đức lúc này nhìn về một phương hướng, xuyên qua tầng tầng vật cản hắn nhìn thấy đám người lăng vân, triệu nhã.
“không ngờ nơi đây còn có mấy con chuột, hừ, các ngươi muốn chết vậy để ta tiễn các ngươi một đoạn đường. nói xong thì hắn định động thân mà đi.”
Có điều ngay lúc hắn vừa muốn đi thì vũ y lại kéo lại góc áo của hắn, nàng dùng thanh âm non nớt nói với hắn:
“đế cho tiểu y đi bắt bọn hắn giúp huynh.”
Nói xong thì nàng rút thanh đao đang cắm trên mặt đất, dắt vào phía sau lưng, sau đó cả người thoáng cái biến mất không còn thấy đâu.
…..
Ở nơi xa đám người lăng vân đột nhiên thấy xuân đức nhìn qua bên này thì trong lòng thoáng cái lạnh lẽo, trong lòng bọn hắn đều nhanh chóng sinh ra một loại dự cảm không tốt.
Lăng vân lúc này mắng:
“chết tiệt, hắn xem thấu ẩn giấu của chúng ta, nhanh rút lui.”
Có điều hắn vừa nói xong thì cảm thấy cái ót đau nhói, một loại cảm giác mê muội truyền tới đầu khiến cho hắn trong giây lát hôn mê đi qua.
“bịch! bịch! bịch!”
Không những hắn mà những người ở bên cạnh hắn cũng gặp phải trường hợp tương tự, một đám đang có ý định bỏ chạy nhưng đều bị người đánh hôn mê bất tỉnh.
Nhìn qua mấy người trên mặt đất, vũ y trong mắt hiện lên hàn quang lạnh lẽo có điều suy nghĩ một chút nàng cũng không có lập tức hạ sát thủ giết chết mấy con ruồi đáng ghét này mà là mang đến cho xuân đức xử lý.
……
Sau một lúc lâu đám người lăng vân lần nữa tỉnh dậy, lúc bọn hắn tỉnh dậy thì thấy bản thân đang nằm trên mặt đất, cả người bị trói chặt còn ở trước mặt bọn họ, ngồi ở cách đó không xa là một thanh niên vẻ mặt lạnh lùng, trong đôi mắt chớp động hào quang thị huyết, ở bên cạnh hắn còn đang cắm một thanh kiếm màu lam giống như nước biển.
Bị ánh mắt của người kia nhìn qua thì đám người lăng vân liền cảm thấy hàn ý chạy dọc sống lưng, một loại cảm giác đè nén tới cực điểm khiến cho bọn hắn hô hấp mười phần khó khăn.
Đúng lúc này, thanh niên đang ngồi ở đối diện lành lạnh lên tiếng:
“các ngươi vì sao lại đi theo ta? các ngươi lại đã nhìn thấy những gì?”
Cảm nhận được hàn khí dày đặc bên trong lời nói của xuân đức thì người ở đây trên trán bắt đầu xuất hiện lấm tấm mồ hôi, bờ môi bọn hắn run run, muốn nói cái gì đó nhưng mãi không có nói thành lời.
Xuân đức lúc này đứng dậy, hắn rút ra “lam tinh kiếm” trong mắt hiện lên sát ý nồng đậm.
“xem ra các người đã nhìn thấy không ít, vậy thì không thể lưu các người lại rồi. ta cũng chỉ có thể tiễn các ngươi về gặp người thân nơi cửu tuyền, nếu có trách thì trách các ngươi nhìn thấy những gì không nên nhìn.”
Nghe được lời này của xuân đức lại nhìn thấy hắn mang theo “lam tinh kiếm” đi về phía bên này , cảm nhận trên người hắn một loại thì huyết khát máu thì trong số bảy người có đến bốn người bị dọa cho tiểu ra quần.
Bọn họ định nói cái gì đó nhưng tất cả mọi lời nói đều nghẹn ở cổ họng, bọn họ muốn cầu xin nhưng mà tất cả đều bị sợ hãi đè ép không thể nói ra, một loại cảm giác tử vong lan tràn khiến cho đám người chỉ có thể tuyệt vọng mà nhìn.
Nhưng mà rồi, ngay vào lúc này xuân đức ở phía đối diện đang đi qua bên này đột nhiên dừng lại. sắc mặt hắn vặn vẹo đến đáng sợ, tay phải đang cầm “lam tinh kiếm” cũng rơi xuống.
Tiếp đó hắn ôm đầu thống khổ quỳ trên mặt đất, mọi người thấy từ trong mắt hắn hai dòng huyết lệ chảy xuôi, trong miệng hắn thì liền tục lầm bầm.
“không cần giết người, không muốn, ta sợ hãi, các ngươi đừng đánh ta.”
Thanh âm của hắn mang theo sự bàng hoàng, run rẩy cùng bất lực. đám người lăng vân thấy vậy thì một trận kinh ngạc, bọn họ không biết là đang có chuyện gì xảy ra.
……
Cùng lúc