..-o0o..-
Xuân đức nghe xong nàng nói thì ánh mắt không khỏi híp lại, tiếp đó hắn mỉm cười nói:
“ nếu như vị tiên tử này đã có lòng như vậy không bằng cùng với lão nhị của ta , đi tới nơi hai con chuột kia đang lẩn trốn giết chết hai tên kia, lấy thực lực của tiên tử thì hẳn vặn đứt đầu hai tên kia cũng là một cái nhấc tay. chỉ cần giết chết hai tên kia xong thì chúng ta ân oán xem như xóa bỏ. tiên tử cảm thấy làm sao?”
Hứa chí tài nghe xong lời của xuân đức nói thì trùng điệp hừ lạnh một tiếng, hắn cười gằn nói:
“ ngươi lại xem chúng ta là người ngu sao, nếu tố y tiên tử đi rồi nơi này chúng ta liền lâm vào thế yếu, đến lúc đó bảo vật nơi đây đều không phải rơi vào trong tay các ngươi. đúng là thật tốt tính toán à. hừ.”
Đối với cái thái độ của hứa chí tài, xuân đức cũng không thèm để ý, hắn lúc này chỉ nhìn về phía bạch tố y , nhìn xem nàng này quyết định ra sao?
Bạch tố y nghe được hứa chí tài nói thì cũng nổi lên lo lắng, có điều nếu không đi thì tất nhiên sẽ kết thù với một đại địch, điều này nàng càng không muốn nhìn thấy.
Thấy nàng do dự thì hứa chí tài nói :
“ ba người chúng ta chẳng lẽ lại còn sợ mấy người bọn hắn sao. tiên tử không đi bọn họ cũng không thể làm gì được mấy người chúng ta, vất vả lắm mới có thể tới được nơi này bảo vật đã ngay trước mắt, tiên tử chẳng lẽ cam lòng dâng cho người khác.”
Sau một hồi lưỡng lự, bạch tố y nói :
“ trước hết bảo vật nơi này chúng ta phân nhau, sau đó lại đi tìm hai người kia. đạo hữu thấy sao?”
Xuân đức nghe vậy thì suy nghĩ một chút , sau đó liền gật đầu, thực sự mà nói thì hắn cũng không có ý định muốn chiến đấu với ba tên cường giả thiên vương cảnh đang ở thời kỳ toàn thịnh thế này, cái kia chính là một cái quyết định không sáng suốt.
“ như vậy cũng tốt, trước hết nên phân chia bảo vật nơi đây. nhưng không biết làm sao chia?”
Hắn vừa hỏi thì lăng phàm bên kia liền nói:
“ dựa vào thực lực của bản thân, các hạ thấy sao?”
Xuân đức gật đầu nói:
“ rất hợp lý, ta không có ý kiến gì cả.”
Bạch tố y nói :
“ nếu vậy chúng bắt đầu phá….”
Nàng còn chưa nói xong thì một tiếng nứt vỡ vang lên, âm thanh tuy không lớn nhưng mọi người ở đây đều nghe được rõ ràng.
Lúc này một đám người đều nhìn về phía bên trên tế đàn chỉ thấy viên đá to lớn ở nơi kia lúc này đã xuất hiện một vết nứt to bằng đầu ngón tay xuất hiện.
“ rắc rắc rắc…”
Có điều những vết nứt kia lân nhanh thì lan ra khắp cả viên đá, cùng lúc này tất cả phù văn huyền ảo ở bên ngoài viên đá đều biến mất, đồng thời từ bên trong khe nứt kia bắt đầu truyền ra những tiếng kêu gào trầm thấp.
“ gừ gừ….. gừ gừ….”
Tiếng gầm gừ này ý hệt tiếng gầm gừ của một con hung thú bị thương. mọi người nghe được tiếng gầm gừ này thì đều cảm thấy bất an.
“rắc…”
Một vết nứt lớn xuất hiện, cùng lúc đó mọi người có thể thấy được một ánh mắt đang ở bên trong khối đá bên trên tế đàn nhìn mọi người. cũng vào lúc này, một lượng lớn hắc khí thông qua cái khe bên trên khối đã lớn kia chảy tràn ra bên ngoài.
Xuân đức nhìn thấy một màn này thì trước hết thu lại tất cả mọi người, sau đó cũng trốn vào bên trong không gian vong linh. trước khi trốn vào không gian vong linh hắn còn mạnh mẽ đóng lại cánh cửa nơi này.
“ âm ầm…”
Cả cánh cửa đi vào nơi tế đàn nơi này “âm ầm” đóng lại, thấy thể thì đám người bạch tố y, lăng phàm,hứa chí tài đều cả kinh, sau đó là giận tím mặt.
Hứa chí tài quát :
“ ngươi muốn làm gì?”
Có điều lúc này xuân đức đã biến mất, cũng không ai đáp lại lời của hứa chí tài.
Thấy xuân xuân đã trốn đi mất thì hứa chí tài giận tím mặt quát :
“ súc sinh.”
Xuân đức lúc này đã trốn vào không gian vong linh ,hắn biết cái thứ chuẩn bị đi