..-o0o..-
“ oành oành oành….”
Xuân đức vốn là tưởng mấy tên này lại dây dưa một hồi, giới thiệu xong nguồn gốc tổ tiên, lôi hậu trường phía sau ra đe dọa đối phương, sau đó lại trang bức một hồi thì mới đánh nhau.
Nhưng không ngờ lần này không, vừa mới hai ba câu không hợp liền đã chiến thành một đoàn rồi.
Đám người bên trong trận doanh của xuân đức nhìn thấy cứu viện là ông lão kia thì cả đám cứ như là về đến nhà rồi, hồn nhiên vô tư quên luôn nguy hiểm trước mắt, mãi đến khi một trận linh áp như núi lớn đè xuống thì mọi người mới kịp nhận thức ra.
Có điều cũng quá muộn rồi, năm người kia vừa mới chiến cùng nhau vài chiêu thì liền tạo ra sóng năng lượng hủy diệt, sóng năng lượng hủy diệt kia kinh khủng đến nổi vừa quét qua mấy trăm người nơi này thì một đám liền cặn bã cũng không còn rồi.
Mặt đất bị sóng năng lượng hủy diệt kia kích trúng thì nhất lên tầng tầng đất đá nhìn không khác gì sóng biển, mà vân ở xung quanh lúc này cũng bị ảnh hưởng mà tán đi không ít.
Đương nhiên trong số những người chết không có xuân đức ở trong đó, nhân lúc những người kia không có chú ý đến hắn liền nấp vào bên trong không gian vong linh nhìn xem kịch vui bên ngoài, đồng thời chờ đợi thời cơ làm thịt cả đám.
Ở bên trong không gian vong linh nhìn ra bên ngoài, lúc này xuân đức lại phát hiện có không ít đội ngũ di chuyển đi qua bên này, thấy như vậy xuân đức không khỏi cảm khái nói:
“sống chết có số, giàu có nhờ trời, đúng là không biết đâu mà lần à. mà sao mọi người lại cứ thích chết vậy nhỉ, hết đám này lại tới đám khác tới, bộ dưới âm tào địa phủ có trò vui để chơi sao?”
Hắn vừa cảm khái xong thì bóng ảnh đột nhiên nói:
“ đại ca, ta vừa phát hiện ra một điều.”
Xuân đức nghe vậy thì hỏi:
“ lão nhị ngươi phát hiện ra điều gì, có phải lão nhị ngươi cũng thấy ta quá thiện lương nhưng không được trời thương, cũng cảm thấy bất bình giùm đại ca.”
Ba người bóng ảnh, long sát, nguyên ma nghe vậy thì hết ý, có điều bọn họ vẫn là gật đầu phụ họa theo nhưng tiếp đó bóng ảnh lại nói:
“ đệ phát hiện một điều đai cả cứ đến nơi nào thì nơi đó có người chết, cứ gia nhập thế lực nào thì thế lực đó bị diệt, cứ gia nhập đội ngũ nào thì đội ngũ đó không còn ai sống. đại ca có cảm thấy bản thân chính là kẻ gieo rắc cái chết không?”
Nghe bóng ảnh nói như vậy thì xuân đức cũng cảm thấy không sai, hắn ở nơi đâu là nơi đó “ sóng gió triền miên , không yên một ngày” , ai nói chuyện với hắn người đó liền không may, chỉ có người đi bên cạnh hắn là không sao thôi, được hắn bảo vệ thì sống mà rời đi hắn liền đến 9 thành phải chết.
Cười cười, xuân đức gật đầu nói:
“ ừ nhỉ, lão nhị ngươi nói thì đại ca mới để ý đấy, lúc trước vừa định sắm vai anh hùng cứu vớt chúng sinh đâu, thế mà đám kia lúc này đều chết sạch rồi, ài, âu cũng là cái số, biết sao được. ha ha. mặc kệ đi.”
Ba người khác lúc này cũng đều là phá lên cười, một đám đại ma đầu cùng nhau cười khiến cho ai nghe được cũng là rợn hết tóc gáy, lạnh cả sống lưng.
..-o0o..-
Trái với tình hình bên trong không gian vong linh, ở bên ngoài lúc này đang là quyết chiến nảy lửa rồi.
Lệ , dực, huyết , vũ đều là phân thân của thánh tổ, có điều sức mạnh chưa khôi phục, lúc này gặp phải cường địch mặc dù liên thủ nhưng vẫn là ở dưới hạ phong, càng đánh càng yếu, bộ dạng sắp không thể chống đỡ tới nơi. ngược lại lão giả kia càng đánh càng hăng, càng đánh càng hưng phấn bừng bừng, cứ giống như lão ta vừa ăn hết mấy thùng xuân dược đang cần phát tiết vậy.
Lão giả lúc này vừa đánh vừa cười lớn nói:
“ ngoan ngoãn từ bỏ chống cự, ta còn có thể để cho các ngươi chết một cách nhẹ nhàng, nếu còn ngoan cố chống lại thì đừng trách ta hạ thủ không có lưu tình rồi.”
Lệ nghe thế thì giận tím mặt quát:
“ con sâu cái kiến mà thôi, nếu không phải thực lực chúng ta hiện ta còn chưa khôi phục thì liền có thể bóp chết ngươi như bóp chết một con kiến.”
Lão giả nghe vậy thì cười lên ha hả nói:
“ bộ dạng không tệ, không tệ, tuy là dị tộc nhưng thân hình này nếu làm công cụ phát tiết thì đúng là không tệ, đặc biệt ngươi rất mạnh miệng ta thích. khặc khặc.