(tác: vốn định viết kiểu bị người xem thường sau đó trổ tài để mọi người đều phải ngưỡng mộ nhưng mà cảm thấy cái kia thấy chán chán thế nào nên nên tác từ bỏ, viết qua kiểu khác, sau khi viết xong đọc lại cảm thấy như lừn. hiu hiu)
..-o0o..-
Ngay lúc xuân đức đang đi khắp nơi một cách không có chủ đích thì có một thiếu nữ chặn hắn lại, thiếu nữ này nhìn khá đáng yêu, khuôn mặt phấn nộn, thấp hơn xuân đức một cái đầu, nàng ta dùng đôi mắt to tròn nhìn xuân đức hỏi:
“ ngươi tên vô tà phải không?”
Xuân đức nhìn qua cô bé trước mắt, trong mắt lộ ra tia sáng khác thường, cô bé trước mắt này nhìn tuổi đời còn rất trẻ vậy mà cũng đã có tu vi hằng vương cảnh viên mãn rồi, không hiểu là nàng tu luyện kiểu gì mà lại có thể đạt tới độ cao hiện tại.
Bị xuân đức nhìn chằm chằm, thiếu nữ kia có phần tức giận, nàng thoáng co chân lên , đạp xuống bàn chân của xuân đức, xuân đức thấy vậy thì nhanh chân rụt về.
“ ầm…”
Thiếu nữ kia đạp xuống, lập tức nơi đó xuất hiện một cái dấu bàn chân.
Mọi người xung quanh bị động tĩnh bên này thu hút thoáng cái quay đầu nhìn qua, khi nhìn thấy thiếu nữ kia thì kia thì một đám đều là cả kinh, nhao nhao tránh xa.
Xuân đức thu tất cả biểu hiện, cử chỉ của mọi người vào trong mắt, hắn lúc này liền biết cô bé trước mắt mình đây sợ là có thân phận không tầm thường, hắn lúc này mỉm cười hỏi:
“ ta chính là vô tà, tiểu nha đầu có việc gì cần giúp đỡ sao?”
Xuân đức vốn dĩ là muốn tạo ấn tượng tốt với cô bé trước mắt, có điều không hiểu vì sao lúc hắn cười thì nụ cười của hắn rất tà ác , không những thế giọng nói của hắn cũng mang theo sự tà mị không kém, thành ra lúc này đây hắn giống như thúc thúc xấu xa đang dụ dỗ tiểu la lỵ vậy.
Quả nhiên, thiếu nữ trước mắt vừa nghe hắn nói thì thoáng cái như quả bóng bay phình lên, bất cứ khi nào cũng có thể nổ tung. nàng hai tay nắm chặt, nghiến răng, nghiến lợi nói:
“ ngươi vừa gọi ai là tiểu nha đầu.”
Xuân đức vốn từ lâu ngồi ở vị trí cao, nắm giữ quyền sinh sát trong tay, không ai dám nghịch ý hắn, hôm nay lại có người ở trước mặt hắn tỏ vẻ thái độ này nọ, giống như là một bản năng tự nhiên.
Trong lòng hắn sát khí dâng lên, hai mắt bạo xạ ra hàn quang lạnh thấu xương, tay hắn nâng lên muôn một lần chụp chết con tiểu côn trùng trước mắt.
Vào giờ khắc này, xuân đức khác hẳn với bình thường, hắn trở nên đáng sợ và nguy hiểm dị thường, thiếu nữ mới vừa rồi còn đang tỏ thái độ căm tức cùng thù địch với xuân đức lúc này cả người lạnh run, trong mắt hiện lên sự sợ hãi cùng cực.
Nhưng rồi xuân đức vẫn là xuân đức, hắn biết cái gì nên làm , cái gì không nên làm, cái ý định giết chết thiếu nữ trước mắt ngay lập tức bị hắn diệt trừ, cùng lúc này hắn hướng về thiếu nữ trước mắt mỉm cười, nói lời xin lỗi.
“ công pháp tu luyện có chút vấn đề, thành thực xin lỗi , lâu lâu ta lại không thể khống chế được tâm tình, lúc nãy đã làm cho tiểu muội phải sợ hãi rồi. cho đại ca xin lỗi được không?”
Thiếu nữ kia thấy hắn xin lỗi thì lúc này ngồi bệt xuống đất, hai mắt trừng trừng nhìn hắn, từ trong mắt nàng ta chảy xuôi hai dòng lệ nóng lăn dài trên má. từng giọt nước mắt cứ “tí tách” rơi trên mặt đất.
Xuân đức vừa nhìn thấy cảnh này thì trong lòng không khỏi “lộp bộp” một tiếng, hắn biết thôi xong rồi. hắn thầm nghĩ:
“ phiền phức lớn rồi. thôi trước hết rời đi nơi này cái rồi lại tính sau vậy.”
Vừa có ý nghĩ như thế, hắn lập tức liền quay đầu muốn rời đi nhưng hắn chỉ vừa bước được hai bước thì thiếu nữ kia lại nói một câu khiến hắn không thể nào bước đi tiếp.
“ nếu ngươi mà dám bỏ đi, ta sẽ ngồi ở