..-o0o..-
Lúc này đây, ở phía đối diện xuân đức đang nắm lấy hắc sắc phi đao trong tay, phi đao hắc sắc kia trong tay hắn rung động kịch liệt muốn thoát ra nhưng lại không thể. cùng lúc này từ trên long trảo của xuân đức bùng lên “diệt hồn diễm” , “diệt hồn diễm” vừa ra liền bao lấy hắc sắc phi đao, hắc sắc phi đao vốn đang kịch liệt giãy dụa thì trong nháy mắt dừng lại, linh tính hoàn toàn biến mất.
“phúc…”
Bảo vật bản mệnh bị xuân đức hủy đi khí linh, đồng thời cũng hủy luôn tàn niệm của lão giả bên trong phi đao khiến cho lão giả bị phản phệ không nhẹ,lão ta không khỏi phun ra búng máu, ánh mắt thì dại ra nhìn thanh phi đao trong tay xuân đức.
Ngay lúc hắn vẫn còn đờ đẫn không tin vào những gì trước mắt, xuân đức tay phải đang nắm phi đao vừa động,hắc sắc phi đao mang theo “diệt hồn diễm”, phi đao kia hóa thành một đạo lưu quang , hướng thẳng đầu lão giả tiêu gia mà bắn tới.
Tốc độ phi đao kia quá nhanh, khiến cho lão giả tiêu gia có chút phản ứng không kịp, giống như là theo một bản năng, hắn đưa tay lên đón đỡ phi đao đồng thời vận chuyển hộ thể ma khí.
Nhưng mà xuân đức đón đỡ phi đao thì không sao nhưng còn lão giả đón đỡ phi đao thì liền bị nó xuyên thủng bàn tay, vẫn tiếp tục hướng thẳng đầu lão bắn tới.
Lão giả trong lòng kinh hãi muốn chết, dưới tình thế cấp bách nhanh chóng nghiêng đầu, hắc sắc phi đao mang theo “diệt hồn diễm” bay sượt qua mặt hắn, liền lưu lại trên mặt của hắn một vệt máu dài cùng phân nửa cái tai trái, nếu như hắn phản ứng chậm một chút thì cái đầu hắn lúc này liền có một cái lỗ thủng rồi.
Cảm nhận đau đớn từ bên má trái truyền tới, khiến cho lão giả toát ra một thân mồ hôi lạnh, hắn không biết xuân đức làm cách nào mà lại có thể khống chế được phi đao của hắn, hơn thế nữa còn trong nháy mắt luyện hóa.
Nhưng ngay lúc này hắn cảm thấy linh hồn bản thân như bị cái gì đó thiêu đốt, hắn không khỏi hét lên lương.
“ a a a a . tiểu tạp chủng ngươi lại ám toán ta. đáng chết...đáng chết…”
Xuân đức nghe lão giả nói vậy cũng không có tức giận ngược lại còn cười, “song nguyệt ma đông” hiện lên hắn khẽ quát:
“ nhất thức tinh thần- tinh nguyệt phong bạo”
Vừa thì triển ra tinh thân công kích đồng thời xuân đức cũng tung ra một chưởng về phía ngực lão giả tiêu gia.
Vốn đang bị diệt hồn diễm thiêu đốt linh hồn, khiến hắn đau đớn không chịu nổi, lúc này đột nhiên lại chúng “nhất thức linh hồn” của xuân đức lập tức cảm thấy đầu như muốn nổ tung.
Trong lúc hắn còn chưa phản ứng lại thì lại bị một chưởng của xuân đức đánh thẳng lên ngực.
“ bành”
Tuy chỉ là ở trạng thái thái nhân loại , chiến lực giảm mạnh nhưng một chưởng này vẫn uy lực vô, một chưởng đánh lên cơ thể lão giả trực tiếp khi cho một kiện ma giáp trên người lão ta biến thành sắt vụn, ngực lão giả cũng bị một chưởng này đánh cho lõm xuống.
“ phụt..”
Lão giả tiểu gia phun ra một vòi máu tươi sau, đồng thời như diều đứt dây bay ngược về phía sau. bay tới bên dưới gốc của cây túy phù dung.
Cũng vào đúng lúc này, cây túy phù dung cuối cùng cũng nở hoa, nụ hoa từ từ nở ra hóa thành một bông hoa trắng tinh phát ra bạch quang dịu nhẹ nhưng rất nhanh thì liền chuyển sang màu phơn phớt hồng giống như cánh sen, có điều cũng chỉ qua vài cái hô hấp thì cả bông hoa liền biến thành màu đỏ như máu.
Cùng lúc này ở bên trên hoa phù dung xuất hiện một mỹ nữ tuyệt sắc, nàng ta vẻ mặt chết lặng nhìn lên bầu trời, ánh mắt nàng tràn ngập bi thương,thống khổ, trong miệng nàng khẽ ngâm mấy câu thơ.
“phù dung sớm nở tối tàn
Đến đi một thoáng vội vàng đời hoa
Kém hồng nhan sắc kiêu sa
Thua lan đài các thướt tha lầu vàng”
(tác: bài thơ này do tác đọc tư liệu của túy phù dung tìm được, cũng không rõ là ai sáng tác không thấy ghi.)
Theo lời cuối của nàng vừa dứt, từng giọt như mắt như trân châu từ trong mắt nàng chảy xuôi lăn dài trên má, cùng lúc đó thân thể của nàng hóa thành vạn vân tinh điểm màu đỏ bao phủ toàn bộ phiến thiên địa nơi đây.
Nhìn thấy cảnh này thì xuân đức liền biết là đã tới thời điểm rồi, hắn lúc này quát lớn:
“ thời gian không nhiều, động thủ.”
Xuân đức vừa hét lớn thì bóng ảnh, nguyên ma, long sát, tiểu hắc đồng thời bộc phát ra gần như toàn bộ chiến lực của bản thân. không những bọn họ