Thanh mai thấy tên này lại đi dọa nạt người khác thì không thích ,xụ mặt ra đạo :
“ chỉ được cái biết đi bắt nạt người lương thiện là không ai bằng, xấu xa”.
– xuân đức dùng một tay xoa đầu thanh mai nhưng ánh mắt vẫn nhìn lên trên mặt trăng kia mà đạo:
"ta cần biết nàng có lương thiện hay không sao, nàng đối nghịch với ta , ta không giết nàng là đã xem như ta nhân từ lắm rồi , ngươi cô bé ngốc không nên tin người như vậy đặc biệt là nữ nhân, sau này ngươi sẽ thấy trên đời này ngoại trừ bản thân thì muốn đặt niềm tin vào ai đó cũng là một điều không dễ dàng gì. nếu như nhóc chọn lầm thì người kia có thể đâm cho nhóc một nhát trí mạng khi nhóc không đề phòng. từ từ sau này rồi nhóc sẽ thấy”
Thanh mai cũng nằm xuống bên cạnh hắn, không một chút e dè, nàng lại hỏi :
“ vậy ngươi có tin ai bao giờ chưa”.
Xuân đức mỉm cười chậm rãi nói :
“ đương nhiên rồi, ta cũng có người để tin tưởng, có người để ta giao phó sinh mệnh của mình, như mấy tiểu muội của ta này, ông bạn già của ta nữa này, nói chung là có nhiều lắm, chúng ta cũng không phải chỉ đơn giản là vì tình cảm mà tin tưởng, mà còn có những giàng buộc khác nữa, có nói cô nhóc như ngươi cũng không hiểu đâu. mà ta nghe nói nhóc chưa đi ra ngoài tông môn lần nào, đi mấy ngày nay đã nhớ nhà chưa? “.
Thanh mai nghiêng nghiêng cái đầu qua nhìn hắn đạo :
“ cũng có một chút, một chút xíu thôi ,nhưng ở đây còn có tỷ tỷ và mọi người nữa , ta cũng không cảm thấy buồn, ngươi lúc hung dữ tuy rất đáng sợ nhưng bình thường ta cảm thấy ngươi cũng rất tốt. đi theo ngươi mấy hôm nay ra cảm thấy cuộc sống bản thân thay đổi rất nhiều”.
“ ta đương nhiên là người tốt rồi, nhóc thấy ta đối với nhóc không tốt bao giờ chưa, chỉ có đối với địch nhân thì ta mới tàn độc thôi, còn với người của mình ta luôn rất tốt. à đúng rồi lúc trong hang động ta đang định tặng cho nhóc một món quà mà tự dưng lại phát sinh động đất, đi ra ngoài rồi ta cũng quên mất” xuân đức lấy ra một cái dây chuyền hình thiên sứ cầm song kiếm có 8 cánh đưa cho thanh mai.
Thanh mai nhận lấy cái dây chuyền, nhìn nhìn một lúc thì vui vẻ đạo :
“ cảm ơn ngươi nha, thật đẹp quá, ánh sáng xanh nhàn nhạt có nó làm ta cảm thấy rất dễ chịu, sau này ta cất nó đi nếu không lỡ may mà mất đi thì ta đau lòng đến chết mất”.
“ ngốc, cái dây chuyền này là để tăng tốc độ tu luyện, nhóc cất đi rồi thì nó thành phế phẩm rồi còn gì, đeo lên đi, cứ đeo trên cổ sẽ không rơi đâu, sau này nếu có nó thì nhóc sẽ luôn gặp an bình “ xuân đức cười cười giải thích cho cô nhóc hiểu.
Thanh mai lườm hắn đạo :
“ ta đâu có biết, tại ngươi không nói cho ta biết trước mà. hì hì. nhưng vẫn cảm ơn ngươi nha. lần đầu tiên có nam nhân tặng quà cho ta đấy, mấy lần trước cũng có người tặng cho ta nhưng bị tỷ tỷ đánh chạy hết rồi”.
" vì thế tỷ tỷ nhóc mới không ai thèm để ý đấy, đừng có như tỷ tỷ nhóc, sau này ở vậy tới già không chừng ha ha ha"- xuân đức cười cười.
Mọi người xung quanh cũng không có nói chen vào, chỉ lẳng lặng nghe hai người nói chuyện với nhau. cảm nhận sự yên bình hiếm có trong cái thế giới tu chân đầy nguy hiểm này.
………….
Không biết đã đi được bao xa, trong lúc xuân đức đang mơ mơ màng màng thì lão tà bỗng nhiên dừng lại đạo :
“ củ cải trắng phía trước đang có rất nhiều kẻ định chặn đường chúng ta, bây giờ là nên làm sao? giết tất cả luôn sao? “.
– xuân đức ngồi dậy có chút tức giận đạo :
“ ờ thì ngươi ăn thịt bọn chúng luôn cho rồi hỏi ta làm cái gì? chỉ được cái phá