Tiểu nha đầu nghe nàng và đồng bạn sắp bị đem ra hầm lên rồi ăn thịt thì khóc to lên, vừa khóc vừa cầu xin xuân đức
" oa ! oa! oa. đừng ăn thịt ta và đại bạch ".
" không dùng các ngươi làm thức ăn vậy để các ngươi có tác dụng gì"- xuân đức cười cười nhìn nhóc tỳ.
Tiểu nha đầu đang muốn nói cái gì rồi lại không nói ra được, cuối cùng nàng ngây thơ buồn bã đáp :
" ta cũng không biết là có tác dụng gì nữa, ta có thể chạy rất nhanh, còn địa bạch có thể ăn thật nhiều có thể xem là tác dụng không?".
Xuân đức đang được bao kín trong bộ đồ thiên đạo nghe nhóc tỳ nói như vậy thì hắn suyết nữa cười phun, hắn suy đoán cái củ nhân sâm tinh này cả đời chắc chỉ loanh quanh dưới nơi này với con thỏ kia thôi chứ hoàn toàn không ra ngoài nên dù có hóa hình thì vẫn ngốc như vậy. xuân đức thấy nhóc tỳ rất đáng yêu nhưng vẫn quyết định dọa nạt nàng thêm một chút:
" bây giờ nhóc muốn bản thân và đại bạch của nhóc không bị ta ăn thịt thì phải nuốt viên độc dược màu xanh này vào "- xuân đức lấy ra một viên tăng cường sinh mệnh đưa cho nhóc tỳ.
Tiểu nha đầu ngửi ngửi viên thuốc như con cún vậy, ngửi một lúc rồi mới bỏ cả viên dược màu xanh kia vào nuốt luôn, khi nuốt xong nàng còn liếm mép mấy lần nhìn xuân đức đạo :
" ăn ngon quá, còn không cho ta vài viên".
Xuân đức trợn mắt nhìn nàng dọa:
" viên kia là thuốc độc do ta tự chế vô cùng lợi hại ngươi muốn bị độc chết sao ?".
" thuốc độc, hóa ra viên kia có tên là thuốc độc à, thuốc độc ăn thật ngon ta muốn ăn thêm thuốc độc , ngươi cho ta thêm vài viên đi"- tiểu nha đầu manh manh đạo.
Xuân đức cảm thấy không biết nói gì, hắn thấy con bé này không biết cái gì là thuốc độc cả, nhìn cái bộ dáng tham ăn kia hắn đoán bây giờ hắn có đưa cho nàng cái gì thì nàng ta cũng gặm cho bằng sạch. hắn thấy đe dọa con tiểu nha đầu không biết cái gì thì chỉ tổ đau đầu mà thôi, hắn chuyển qua dụ dỗ nhóc tỳ:
" viên xanh xanh kia không ăn nhiều được đâu, mỗi ngày chỉ ăn một viên thôi, không sẽ bị xấu bụng ngay,cái bụng sẽ phình to lên như thế này, thế này nè, rồi nổ cái bụp"-xuân đức vừa nói vừa làm động tác miêu tả cho nhóc tỳ hiểu.
Nhưng con nhóc này mới lúc trước thì khóc lóc bây giờ thì lại không biết sợ là cái gì đạo :
" xấu xí cho ta thêm vài viên nữa đi, ta với đại bạch từng gặm cả một tòa linh thạch mà cũng không xấu bụng . hì hì. nên ngươi không cần lo đâu".
Xuân đức cảm thấy đại hãn ,cuối cùng hắn vẫn lấy ra vài viên ngọc sinh mệnh đưa cho nàng, nhìn nàng bỏ từng viên vào trong miệng cắn vẻ mặt vô cùng hạnh phúc, hắn thấy vậy cũng mĩm cười , hắn định để nàng đứng lên mặt đất nhưng không ngờ tiểu nha đầu này như con rắn, chân không chạm đất bất tri bất giác đã leo ra phía sau hắn dùng một tay ôm cổ hắn một tay kia thì cho vài viên ngọc sinh mệnh còn lại vào trong miệng nhai bẹp bẹp.
Xuân đức tính nói cái gì thì nhóc tỳ đã lên tiếng :
" nè nè, xấu xí có thể cho ta theo ngươi không, mỗi ngày chỉ cần cho ta ăn ngon như lúc nảy là được, ta không ăn nhiều đâu, được không?".
Nghe mấy câu nói ngây thơ đáng yêu này, cả người xuân đức cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều, dùng một tay vươn ra sau xoa đầu nhóc tỳ đạo :
" ừ, theo ca ca sau này có nhiều thứ ngon hơn nữa cơ".
" hì hì"- tiểu nha đầu cười lên một tiếng.
Đứng cách xa đó tà long cũng trợn tròn mắt , tên đồng bọn của mình cũng biến hóa quá nhanh đi, đang