Kim trúc bên cạnh buồn chán đạo :
" theo muội thấy thì nên đi về thôi ánh yên tỷ, ở đây cũng không làm gì cả, chán đến chết, đã vậy đi đâu cũng gặp những kẻ quên không mang theo não đi ra cắn càn , tự nhiên lại rước bực tức vào trong người. mà mấy tên đi cùng với chúng ta sao lại không lên tiếng bênh vực chúng ta mà núp qua một bên thế kia, làm muội cảm thấy mất mặt thay cho mấy tên đó.
Ánh yên dùng hai ngón tay bỏ một linh quả vào trong miệng, điệu bộ vô cùng mị hoặc, khi nàng ăn xong thì mới chậm rãi đạo :
" muội nói cũng đúng, chúng ta nên về thôi ". nàng nhìn qua mấy tên nam nhân khi trước còn đi cùng với các nàng thì thấy cả đám cúi mặt xuống, khuôn mặt đỏ bừng, thấy vậy ánh yên than thở .
" mấy người bọn họ cũng chỉ là tân sinh thôi, gia cảnh chắc cũng bình thường không thể so với mấy con em gia tộc ở đây được nên chỉ có thể làm rùa rụt đầu, muội cũng không nên oán mấy người bọn họ làm gì, họ cũng có nổi khổ riêng, thôi bây giờ chúng ta về".
Kim trúc gật đầu đạo :
" vâng, muội hiểu rồi ".
Cực băng lão tổ ở bên cạnh thấy hai nàng đứng dậy định ra về thì muốn nói cái gì rồi lại thôi. lão chỉ đành thở dài một cái rồi cũng đi chỗ khác, hôm nay có thể nói là một ngày không may mắn đối với lão.
Vì đình viện thì có một cửa vào nên khi hai người kim trúc và ánh yên ra về thì phải đi qua chính sảnh. không để tới một đám đông đang vây quanh hai người một nam ,một nữ kia hai nàng như thường xuyên qua đám đông đi thẳng ra ngoài.
Nhưng khi hai nàng vừa xuyên đám đông thì một âm thanh không mấy phần thân thiện vang lên
" đứng lại đó cho ta, ta có phép các ngươi được rời đi sao ?".
Một thanh niên tầm 23-24 tuổi cả người bạch y bước ra khỏi đám người, theo phía sau là thiếu nữ có khuôn mặt như cái dép tổ ong . thanh niên này đang dùng ánh mắt âm lãnh nhìn hai nàng.
Kim trúc và ánh yên cũng dừng lại , quan sát người thanh niên trước mắt lạnh nhạt đạo :
" các hạ đây là muốn cái gì? nơi này chẳng lẽ cấm người không cho ra về sao?"
Thanh niên cười lạnh đạo :
" mọi người ở đây đều có thể tự do ra về nhưng hai người các ngươi thì không được, còn vì sao không được ắt hẳn các ngươi tự hiểu rồi chứ ".
Ánh yên nghe vậy thì trong đôi mắt thoáng qua vẻ hàn ý, nàng nhắm hai mắt lại để giữ bình tĩnh. trưởng lão khi đi đã dặn tới thiên long học viện thì không được gây sự nên nàng cũng không dám làm trái.
Thấy nàng có biểu hiện chịu thua như vậy thì thanh niên càng được đà lấn tới, hừ lạnh đạo :
" nể tình hai người các ngươi vi phạm lần đầu nên chỉ cần hai người các ngươi theo ta làm nha hoàn một tháng thì ta sẽ không truy cứu việc các ngươi vô lễ bằng không thì hắc hắc ".
" bằng không thì sao ? " - ánh yên đang kìm nén tức giận trong lòng, âm thanh có chút run run đạo.
Thanh niên thấy ánh yên giọng nói run run còn tưởng nàng đang sợ hãi, không kiêng dè gì đạo :
" còn sao nữa nếu ngươi dám cãi lời ta thì cả nhà người sẽ biến mất khỏi