Thanh mai đang ôm xuân đức trong lòng nghe vậy thì dùng ngón tay trỏ thọt thọt vào bụng hắn vài cái đạo :
" sâu lười ngươi không cần giấu diếm làm gì cả,hì hì, ngươi tu luyện bị biến thành hình dạng bé nhỏ như bây giờ thì làm sao có thể đánh nhau được nữa, đừng lo lắng gì cả tà long lão đại cũng chỉ là hỏi cho biết thôi mà, ngươi có không còn sức mạnh thì ta vẫn bảo vệ ngươi mà, sẽ không để ai làm hại ngươi cả".
Nói tới đây thanh mai ôm hắn chặt hơn, nhìn hắn với ánh mắt trìu mến, khẽ dùng tay xoa xoa cái bụng căng tròn kia.
Xuân đức liếc nhìn mọi người một lượt , khi hắn nhìn tới ai thì người đó đều gật đầu , hiển nhiên là đồng tình với suy nghĩ của thanh mai. khi hắn đang buồn bực thì tà long cười khà khà đạo một cách đầy ẩn ý :
" củ cải trắng ngươi nên nghe lời tiểu mai , nàng nói rất có lý, không những nàng mà ta cũng sẽ bảo vệ ngươi cho tới khi ngươi khôi phục hoàn toàn, khà khà ".
Xuân đức trắng mắt liếc đần long thấy con hàng này đang cười rất chi là khả ố thì không khỏi hàm răng một ngứa, nếu không phải hôm nay hắn mới thức tỉnh còn chưa quen với thân thể bé nhỏ này thì hắn đã đánh cho con rồng đần này răng rơi đầy đất.
Biết có nói thêm thì mọi người cũng không tin nên hắn không thèm nói nữa.hắn thấy ở ngoài này cũng bằng thừa, còn không bằng tìm nơi nào đó tìm hiểu bản thể mới này thì tốt hơn, có tính toán rồi hắn ngay lập tức biến mất tiến vào không gian vong linh.
Tự dưng thấy xuân đức bỗng nhiên biến mất , thanh mai có chút lo lắng, nhìn thấy thần sắc lo lắng của nàng thanh trúc kế bên đạo :
" muội không cần lo lắng làm gì, sâu lười bị mất hết sức mạnh nên tâm tình có lẽ không được tốt cần tìm một nơi an tĩnh , chúng ta không nên làm phiền hắn vào lúc này, việc chúng ta cần làm là tiếp tục rèn luyện để nhanh chóng tăng lên sức mạnh, có sức mạnh thì khi đó muội cũng có thể bảo vệ thứ mình quý trọng được".
Thanh mai nghe mấy lời này của tỷ tỷ thì khuôn mặt nhỏ nhắn có chút đỏ, sau đó gật gật đầu. thanh trúc thấy vậy thì xoa xoa đầu vị muội muội đáng yêu này của mình một cái, chỉ mỉm cười mà không nói gì thêm.
Nhất thời không ai trong lúc này nói gì, chỉ lặng yên mà suy nghĩ mấy lời thanh trúc vừa đạo . một lúc lâu sau tuyết anh đang ngồi ở trên một hòn đá lớn , nhẹ nhàng đạo :
" nếu mọi người đã có quyết tâm như vậy thì chúng ta lại một lần nữa tiến vào không gian huấn luyện tập huấn, vừa có thể tăng tốc nhanh chóng chiến lực bản thân vừa có thể né tránh kẻ thù mạnh mẽ ngoài kia.
Mọi người nghe tới không gian huấn luyện ba từ này không nhịn được rùng mình, đến cả đại bạch và tà long đang nằm nhắm mắt kế bên khi nghe được cũng lập tức mở mắt ra, thần tình trên mặt tràn đầy vẻ kiêng kị.
Nhìn thần tình mọi người, tuyết anh vẫn lãnh đạm đạo :
" ta cũng không ép bất kì một ai cả, ta vào trong trước ai muốn bản thân mình không còn là phế vật nữa thì đi cùng ta.còn những kẻ nhát gan thì cứ ở đây thích làm gì thì làm ".
Nghe câu *ta không ép ai cả* thì có vẻ như rất bình thường nhưng mà nghe câu cuối cùng *còn những kẻ nhát gan thì cứ ở đây thích làm gì thì làm* thì sắc