Cũng không biết là bao lâu nữa, bỗng nhiên phi chu dừng lại làm xuân đức tỉnh giấc. hắn mở mắt ra nhìn tử yên hỏi :
" có chuyện gì sao ? có kẻ nào muốn gây chuyện với chúng ta à vì sao lại dừng lại ? ".
Tử yên cúi đầu xuống nhìn xuân đức cười nhẹ nhàng nói :
" không có ai gây chuyện với chúng ta cả, không đi nữa vì chúng ta đến nơi rồi, đi thêm một chút nữa là khu vực cấm không rồi, phi chu không thể tiến vào nếu tiến vào ngay lập tức sẽ bị lực lượng tự nhiên nơi đây bài trừ , từ nơi này chúng ta phải bằng sức mình mà đi rồi ".
Xuân đức nghe vậy thì thoát ra khỏi vòng tay tử yên bay lên đầu của nàng nhìn xung quanh một chút nói :
" ừm, đi thôi ".
Vậy là mọi người rời khỏi phi chu , tử yên vung tay lên thu phi chu lại, phi chu hóa thành bạch quang bay vào tay áo nàng. tiếp theo mọi người dùng tốc độ không nhanh không chậm đi về phía trước.
Đi được một lúc xuân đức bỗng nhiên bay lên, hắn cảm thấy cũng không có lực lượng gì hạn chế hắn phi hành cả, hắn vẫn có thể tự do bay lại như bình thường. hắn nghi hoặc nhìn xuống tử yên hỏi :
" ta vẫn bay được nè có bị sao đâu ta , ngươi thấy ta còn nhỏ nên tính lừa gạt ta à ? "
Tử yên cười cười :
" ta quên không nói cho ngươi biết là những linh thú , yêu cầm như các ngươi thì không bị hạn chế. hì hì. đó là ta quên thôi ai thèm đi lừa gạt ngươi cơ chứ , ngươi đang sợ lắm".
Xuân đức lại bay về trên đầu tử yên , hắn hiếu kì hỏi :
" đây đã là vực thẳm tử vong rồi sao ? ".
Tử yên đạo :
" còn chưa tới, vực thẳm tử vong cách đây cũng không xa nữa ".
" sắp tới rồi thì đi nhanh lên đi chứ, làm sao các ngươi tốc độ như rùa bò vậy ?" ..- xuân đức khó hiểu hỏi.
Ánh nguyệt bên cạnh lên tiếng giải thích :
" đại nhân nơi đây thi thoảng lại xuất hiện vài cấm chế dẫn tới sinh tử bí cảnh hay là những bẩy rập khác nên chúng ta phải đi chậm cẩn thận dò xét. không may mà bị truyền tống tới sinh tử bí cảnh thì có thể nói là thập tử vô sinh , chưa từng thấy ai có thể sống quay về ".
" ồ, vậy à" . xuân đức thoáng ngạc nhiên, đây cũng là lần đầu hắn nghe tới sinh tử bí cảnh không ngờ nơi đây lại có nguy hiểm như vậy, quay đầu nhìn thiếu nữ áo cam đang đi đằng sau đạo :
" vậy thì để nàng đi trước dò đường , tác dụng của nàng chính là lúc này đấy ".
Thiếu nữ áo cam bị xuân đức quay lại dùng ánh mắt lạnh băng không một chút tình cảm nhìn một cái thì không tự chủ lùi lại phía sau vài bước , khi nghe tới bản thân phải dò đường thì không khỏi biến đổi sắc mặt trong sâu đôi mắt nàng ta hiện lên một tia oán độc nhưng ngay sau đó thì biến mất , việc này làm sao thoát khỏi sự quan sát của xuân đức cho được, nhưng hắn cũng không thèm nói cái gì cả.
Cô nàng này cũng không phải hạng người không có óc, sau khi che giấu sự oán độc nàng ta lại tỏ vẻ đáng thương ,nàng ta định mở miệng nói cái gì đó nhưng khi nhìn vào ánh mắt không có tí tình cảm nào của xuân đức nàng lập tức ngậm miệng lại và ngoan ngoãn đi về phía trước làm công việc dò đường của mình.
Với cách làm của xuân đức mọi người cũng không dám ý kiến cái gì, dù sao thiếu nữ kia cũng không phải hạng người tốt lành gì.
Xuân đức lúc đầu cũng không phải là có ý định này mà hắn muốn đem mọi người phi hành đi cùng cho nhanh nhưng khi nhìn thấy thiếu nữ áo cam thì hắn thay đổi ý định
......................
Có một kẻ dẫn đường rất nhanh mọi người đã tới thâm uyên tử vong , xuân đức vừa tới nơi đây thì không khỏi nhíu nhíu cái mũi