Bên trong không gian vong linh.
Xuân đức đang ngồi trước quả trứng của vũ y và ma thiên ly, hắn đang chờ đợi thời khắc quan trọng nhất, chờ đợi vũ y trọng sinh, còn ma thiên ly chỉ là tiện tay giúp nó thôi, nó sống lại cũng được mà không sống lại cũng chẳng sao. tuy có vẻ hơi nhẫn tâm nhưng thực chất hắn lúc này đang nghĩ như vậy.
Rắc rắc...
Một tiếng động khẽ vang lên, xuân đức nghe được âm thanh này thì tim hắn nhảy lên 300 nhịp một phút, tay hắn cũng bất giác nắm lại với nhau, ánh mắt đăm đăm nhìn vào quả trứng của vũ y.
Một vết rạn nhỏ đang từ từ mở rộng ra, trong chốc lát cả quả trứng đã bị rạn nứt như mạng nhện, bên cạnh quả trứng của ma thiên ly cũng tương tự, nhưng là xuân đức không quan tâm, tâm thần hắn lúc này chỉ để ý tới quả trứng của vũ y.
Rắc rắc.. rắc rắc
Tiếng rạn nứt vang lên liên tục, xuân đức cũng vì thế mà hồi hộp thêm một phần.
Tách
Quả trứng bắt đầu rớt từng mảnh vỏ trứng xuống nền nhà , từ bên trong quả trứng phóng xạ ra từng luồng hồng sắc quang mang xuyên qua những khe hở.
Mỗi lúc vỏ trứng bên ngoài càng rơi xuống nền nhà càng nhiều, cuối cùng cũng đến lúc cả vỏ trứng băng giải , một luồng hồng quang mạnh mẽ chiếu xạ mà ra, luồng ánh sáng này mạnh tới nỗi mà xuân đức cũng không tự chủ được nhắm lại mắt.
Sau một lát đợi luồng ánh sáng tán đi, xuân đức hé mắt ra nhìn, không mở mắt ra thì thôi vừa mở mắt ra hắn hận không được tát mình vài cái cho thanh tỉnh đầu óc.
Trước mắt hắn lúc này là một thiếu nữ khoảng 15-16 tuổi, thân cao 1m5 , cả người trần như nhộng, da thịt trắng như tuyết, thân hình ma mị cực điểm, nhất là đôi mắt to tròn cùng cái khuôn mặt thanh tú khiến người khác nhìn vào không khỏi ngẩn ngơ.
Một luồng gió mát không biết từ nơi nào thổi vào trong căn phòng khiến cho mái tóc màu đen như thác nước của thiếu nữ bay tán loạn, nhìn thiếu nữ đứng nơi đó xuân đức cũng không biết nói gì cho phải, điều hắn luôn suy nghĩ không có xảy ra, hắn cứ tưởng rằng xuất hiện trước mặt hắn hẳn là một tiểu cô nương, có khuôn mặt mập mập dễ thương, ánh mắt ngây thơ nhìn hắn cơ.
Trong căn phòng lâm vào yên lặng, chỉ có tiếng gió thổi qua.
Hai người một nam , một nữ trong căn phòng vẫn bốn mắt nhìn nhau, trong ánh mắt của người thiếu niên thì hiện lên vẻ bối rối cùng phức tạp đan xen, miệng hắn hết khép lại mở nhưng chung quy là không nó thành lời.
Còn thiếu nữ thì nhìn về phía thiếu niên chân chân, đôi mắt long lanh ngập tràn hơi nước nhìn như sắp khóc, thấy thiếu niên chỉ yên lặng mà nhìn mình thiếu nữ không nhịn được nữa mà lao về phía thiếu niên ôm lấy hắn mà khóc, vừa khóc vừa nói.
" ca ca , tiểu y nhớ ca ca "
Bị thiếu nữ ôm trầm lấy xuân đức cứng ngắc đứng đó , hắn lúc này có chút trì độn, hắn không nói gì, không làm gì , chỉ đứng yên cho thiếu nữ ôm hắn mà khóc. nhưng khi hắn nghe hai chữ " ca ca " thì hắn như bị sét đánh, cả thân hình hắn run lên, run lên từng trận, đôi mắt hắn cũng bắt đầu chảy ra từng hàng nước mắt.
Hắn lúc này cũng dùng hai tay ôm lấy thiếu nữ trước mắt, giọng hắn mang theo tiếng nghẹn ngào vang lên .
" nhớ y nhi, rất nhớ y nhi "
Âm thanh của hắn đứt quãng cứ như là bị mắc nghẹn vậy, hắn vừa thốt ra được mấy lời như vậy thì hắn không thể nói thêm