Mã văn tài "..."
Lưu ly nhìn thấy xuân đức lại bắt đầu đùa dai thì kéo tay hoắc anh nói :
" bà bà đi thôi. chúng ta đi nhanh, nếu ở đây thêm cháu sợ mình có khả năng bị tâm thần mất thôi."
Xuân đức tươi cười hỏi:
“làm sao hôm nay xa cách như vậy? không phải mọi khi chúng ta rất thân thiết sao?”
Lưu ly nghe vậy thì lườm hắn một cái sau đó nói:
“ai cùng với ngươi thân thiết chứ, hừ.”
Hoắc anh lúc này đứng dậy nhìn qua xuân đức mấy lần sau đó cười ôn hòa nói:
"xuân đức đạo hữu nếu có cơ hội tới la lan đế quốc tham quan lịch lãm thì nhớ thông báo cho lão thân một tiếng, lão thân nhất định sẽ tận tình tiếp đón.”
Xuân đức nghe vậy thì đứng dậy mỉm cười nói đùa:
"nhất định rồi có dịp ta sẽ tới la lan đế quốc thăm thú tới lúc đó còn phải làm phiền hoắc anh đạo hữu, mà đạo hữu cảm thấy ta có phải một nam nhân tốt không?”
Nghe được lời này thì hoắc anh liền cảm thấy có chút gì đó không đúng nhưng mà bà ta vẫn trả lời:
“điều đó là đương nhiên, so với những người ta từng gặp thì đạo hữu có thể nói là người ưu tú nhất.”
Xuân đức nghe vậy thì cảm thấy có chút ngại, hắn vuốt vuốt cái mũi nói:
“hoắc anh đạo hữu cũng cảm thấy vậy sao, ta cũng cảm thấy như vậy haha.”
Lưu ly nghe vậy thì nhịn không được nói:
“da mặt thật dày.”
Xuân đức không có để ý tới nàng mà nhìn hoắc anh nói:
“đạo hữu cũng thấy đó, cháu gái của đạo hữu tuy cũng gọi là có chút nhan sắc nhưng tính cách rất không được, ta cảm thấy nàng cả đời này cũng không thấy có người thương, chi bằng đạo hữu để nàng ở chỗ ta làm nha…”
Hắn còn chưa nói xong đã bị lưu ly tiến lên cho một nắm đấm vào bụng,
“hự!”
Hắn mặc dù không đau nhưng vẫn là kêu lên một tiếng.
Lưu ly hỏa khí bốc cao ngùn ngụt, hai má cô nàng hồng hồng bộ ngực nhô cao phập phồng liên tục, sau khi đánh cho xuân đức một cái thì nàng cầm tay hoắc anh nói:
“bà bà chúng ta đi.”
Nói xong thì nàng mang theo sự hờn dỗi đi ra bên ngoài, mã văn tài thấy vậy thì cũng nhanh chân bước theo sau, lúc đi qua xuân đức thì hắn nháy nháy mắt ám chỉ cái gì đó, xuân đức thấy vậy thì mỉm cười gật đầu.
Đứng dậy xuân đức lúc này lại thay đổi một bộ mặt, vẻ mặt cợt nhả lúc trước bị hắn thu lại mà thay vào đó là một bộ dạng nghiêm túc, hắn ôm vũ y bên hông hắn cười nói:
“tiểu y vì sao lại nhìn huynh như vậy? có phải hay không cảm thấy huynh quá miễn cưỡng.”
Vũ y không nói gì mà chỉ nhẹ gật đầu, xuân đức thấy vậy thì cười nói:
“huynh cảm thấy bản thân đang bị đại ca ảnh hưởng mỗi lúc một nhiều, từ cách hành xử cho đến lối suy nghĩ, huynh vẫn muốn một chút gì đó là của riêng mình, y nhi hiểu sao?”
Vũ y nghe vậy thì lắc đầu tỏ ý không hiểu, xuân đức thấy vậy thì cười nói:
"thôi, muội không hiểu cũng không sao cả, dù sao huynh hay đại ca đều là một người mà thôi. dù là huynh hay đại ca cũng đều sẽ thương yêu y nhi."
Vũ y nghe vậy thì ngây thơ cười khúc khích vui vẻ nói:
"vâng.”
Tiếp đó xuân đức lại cùng với vũ y cùng nhau đùa giỡn, hai người thọc lét lẫn nhau, thoáng cái bên trong căn phòng tràn ngập tiếng cười.
Có điều ngay khi hai người đang chơi đùa vui vẻ với nhau thì ở bên ngoài phòng lại xuất hiện ba người, ba người này xuân đức cũng không có lạ gì, bọn họ chính là ba người hoắc anh, mã văn tài, lưu ly vừa rời đi khỏi nơi đây không bao lâu.
Nhìn thấy ba người xuất hiện xuân đức cùng vũ y lúc này dừng lại việc đùa giỡn, hắn nhìn ba người kỳ quái hỏi:
"mọi người không phải đã đi về sao ? quay lại đây là có chuyện gì sao?"
Mã văn tài bất đắc dĩ nói:
"vô danh huynh đệ ngươi quên chưa phân phó người đi thả người, với nơi đây có trận pháp trùng điệp không ai dẫn đường bọn ta làm sao có thể ly khai."
Xuân đức nghe vậy thì cười ngượng mấy tiếng, hắn có phần ngại ngùng nói:
" ấy ... ha ha, ta quên mất mọi người đợi một chút để ta đi phân phó thuộc hạ."
Ba người hoắc anh, mã văn tài, lưu ly nghe vậy thì cảm thấy không biết nói gì luôn.
Tiếp đó xuân đức phân phó cho thuộc hạ đi thả người. đám thuộc hạ lĩnh mệnh nhanh chóng đi thả ra đám học viên cùng tên trưởng lão. có điều khi cả đám tới nơi thì thấy cửa đá bị mở ra thì không biết nên khóc hay nên cười.
Nhất là khi bọn hắn vào trong gọi người thì thấy đám người kia kẻ thì ngủ, kẻ thì đang ngồi buôn chuyện, kẻ lại đang nghiên cứu bí thuật thì cảm thấy không biết nên nói gì nữa, cái này nhìn giống như đang đi nghỉ dưỡng chứ nào giống bị bắt cóc.
Đến lúc bọn hắn nói cho đám người này biết là bản thân được trả tự do thì có nhiều tên còn ngẩn ra giống như là không hiểu tiếng người vậy, có điều sau khi bọn thuộc hạ của xuân đức giải thích một hồi thì đám người kia mới hiểu ra.
Tiếp đó nguyên một đám người thu xếp chăn đệm rồi đi ra bên ngoài, sau khi đi ra bên ngoài thì bọn hắn được đưa tới gặp nhóm người hoắc anh rồi lại được người dẫn ra bên ngoài.
Trận pháp xung quanh căn cứ rậm rạp chằng chịt phức tạp dị thường, đã vậy còn