Vài ngày sau đó...
Sau khi rời khỏi viễn cổ chiến trường, xuân đức cùng mọi người trở về đại thiên thế giới, ngày trước ở nơi này không có bao lâu còn chưa kịp hỏi tên cái thế giới này là gì.
Thông đạo lần này không ngờ lại nối liền một đầu ở cực bắc băng nguyên, nhìn xung quanh nơi nào cũng là băng thiên tuyết địa, cuồng phong thổi vù vù, khí băng hàn khiến cho người có tu vi yêu một chút không chừng bị đông mà chết.
Quan sát xung quanh cùng cảm nhận thiên địa một lúc tà long mới nói :
" nơi này rất không tệ, không có mùi vị tanh tanh cùng hôi thối như bên trong viễn cổ chiến trường, đã lâu rồi mới được hít thở không khí trong lành."
Lúc này tuyết anh phát hiện xuân đức đang bối rối thì không khỏi nghi hoặc hỏi thăm :
" có chuyện gì sao củ cải ? "
Xuân đức ngồi trên người tiểu bư có chút ngượng ngùng nói :
" ta quên mất đường đi tới cái thông đạo kia rồi, hì hì, mấy chục năm rồi nên chẳng còn nhớ gì."
Mọi người nghe vậy thì hết biết nói gì, đến cả tuyết anh cũng lườm hắn một cái. nhìn biểu tình xem thường của mọi người xuân đức cười làm lành nói :
" thôi thì cứ đi ra khỏi nơi này đã, bình tĩnh tìm đường kiểu gì chẳng thấy. ta còn..."
Hắn còn chưa nói hết câu thì không ngờ đã thấy người quen xuất hiện trong tầm mắt, hắn vui mừng quá đổi. nhìn về phương xa xuân đức vận dụng pháp lực hét lớn :
" bà tám trữ tình đợi một chút đừng đi."
Có lẽ xuân đức quên mất không gian đại thiên thế giới không có mạnh mẽ bằng viễn cổ chiến trường, nên khi hắn gọi người không ngờ vận dụng một chút pháp lực, vậy là thảm họa phát sinh.
Âm ba mang theo một chút pháp lực kia đi tới đâu tàn phá vạn vật đến đó, cuối cùng hình thành một cơn bão tuyết khổng lồ có xu thế tàn sát mọi thứ.
Ở bên cạnh hắn tuyết anh nhanh tay lẹ mắt dập tắt chút pháp lực xuân đức bên trong, như vậy mới không có một tràng tai nạn phát sinh.
Xuân đức cũng lau mồ hôi nói : " quên mất tiêu nơi này kết cấu thiên địa yếu hơn trong kia quá nhiều, hơi một chút là hình thành xu thế hủy diệt."
Mọi người cũng nghĩ như vậy, ở bên trong viễn cổ chiến trường dùng lực lượng đến cực hạn bất diệt cảnh cũng không hình thành xu thế tận diệt như thế này.
Phương xa đang có mười mấy người đệ tử của phượng hoàng tông, trong đó đúng thật có người quen của xuân đức. trữ tình lúc này đang định rời đi nơi khác bỗng nhiên nghe được âm thanh hơi quen tai.
Đang lúc nàng phân vân lại nghe thấy âm thanh kia :
" con heo trữ tình đợi một chút đừng đi vội."
Khi nàng quay lại nhìn về phương hướng kia thì thấy từ phía chân trời cực bắc băng nguyên đang có mấy thân ảnh nhanh chóng tiếp cận lại phía này.
Rầm rầm...rầm rầm..
Ba con ma lang vương cùng ba người xuất hiện trước mặt đám người phượng hoàng tông, cảm nhận được khí tức cực kì khủng bố phát ra từ ba con lang vương, đám thú cưỡi của phượng hoàng tông trực tiếp bị dọa chết ngất một đám.
Ngay cả mấy tên nữ đệ tử khi thấy ba đầu lang vương cả người bốc lên hắc khí ngùn ngụt, đôi mắt đỏ như cũng là dọa ngồi trên mặt đất. duy còn mỗi trữ tình là đang cố gắng gượng.
Nhìn thấy bộ dạng của mấy nàng xuân đức bảo ba đầu lang vương :
" thu liễm thêm chút, các ngươi dọa sợ bằng hữu của ta rồi."
Tiểu bư cùng hai đầu lang vương khác khổ sở nói :
" chủ nhân, cái này không phải do chúng ta à, khí thế chúng ta không có phát lấy gì mà thu liễm , là tại các nàng quá nhát gan rồi."
" ấy"..- xuân đức trực tiếp á khẩu không nói được gì, căn bản không có lấy gì mà thu.
Bất đắc dĩ hắn thu mấy con lang vương vào trong không gian,