..-o0o..-
Buổi sáng ngày hôm sau.
Sau một đêm dài nghỉ ngơi, xuân đức một lần nữa tỉnh lại, lần này hắn tỉnh lại thì vẫn thấy bản thân đang nằm trên giường, ở trong căn phòng giống như ngày hôm qua, lúc này hắn cũng đã xác định được bản thân cũng không phải nằm mơ mà là sự thật, tất cả những gì xảy ra ngày hôm qua cũng không phải ảo giác, hắn lúc này cũng dần chấp nhận việc này.
Chấp nhận việc hắn không hiểu sao lại xuất hiện ở một cái thế giới xa lạ, ở trong một cái thân xác xa lạ, trong linh hồn của hắn lại có một thứ gì đó gọi là “hệ thống phụ trợ” và có lẽ còn có một thứ gì đó được cái hệ thống gì đó gọi là chủ nhân. mọi thứ nghe có vẻ hoang đường nhưng tất cả đều đang diễn ra.
….
Từ từ ngồi dậy, khẽ vận động, hắn cảm thấy thân thể so với ngày hôm qua thì tốt hơn rất nhiều, không còn cái cảm giác xơ cứng cũng như đau đớn nữa. tiếp đó hắn bước xuống giường , đẩy cửa đi ra bên ngoài.
Hắn vừa đẩy cửa đi ra bên ngoài thì đạp vào mắt hắn chính là một hàng dài tỳ nữ, nhìn sơ qua thì có đến hai mươi người những người này thấy hắn đi ra bên ngoài thì không khỏi ngạc nhiên, trong mắt hiện lên vẻ khiếp sợ cùng kinh ngạc.
Có điều xuân đức lúc này cũng không có chú ý đến biểu tình của như tỳ nữ này mà là chú ý cảnh sắc bốn phía xung quanh, hắn phát hiện ra, nơi hắn đang ở lại được xây dựng ở bên trên một cái hồ rộng lớn, trên hồ đầy nở đầy liên hoa, còn có chim hạc, sương trắng mờ ảo nhìn rất giống một nơi thế ngoại đào nguyên.
Nhưng điều khiến hắn chú ý không phải mấy thứ này mà là giữa nơi hắn ở cùng với đầu bên kia không có đường đi thông, từ nơi hắn ở lại có một cái cầu nhưng chỉ dài đến nữa hồ mà thôi.
Hắn suy đoán nếu không có cầu để đi lại thì làm sao có thể đi qua đầu bên kia, chẳng lẽ lại dùng thuyền đi qua. nhưng đúng vào lúc này hắn nhìn thấy nữ tử ngày hôm qua xuất hiện, nàng ta đứng ở bờ hồ bên kia lăng không mà lên, bay qua bên này.
Xuân đức nhìn thấy cảnh này thì tí nữa trừng mắt ra bên ngoài, hắn không dám tin vào mắt mình nữa, người mà lại có thể bay cái này có chút ngoài sức chịu đựng có hắn nhưng hắn biết đây cũng không phải là giả, bởi vì theo sau nữ tử kia còn có hai nam một nữ, bọn họ cũng có thể phi hành như nữ tử kia.
Hai nam tử theo sau nữ tử kia tuy tuổi tác bất đồng nhưng nhìn chung đều rất anh tuấn, về phần thiếu nữ thì xinh đẹp vô cùng, khuôn mặt hoàn mỹ, thân hình cân đối, ánh mắt có màu lam nhạt nhìn rất hút hồn.
Xuân đức nhìn thấy thiếu nữ này thì không khỏi cảm khái một tiếng trong lòng. nhìn thấy bốn người tới gần thì hắn cũng không có đi lên chào hỏi mà cứ lặng yên đứng nơi đó mà nhìn. không thân , không quen, nói thực hắn lúc này rất muốn quay vào trong phòng đóng cửa lại.
Nhìn thấy nữ nhân kia cùng với hai nam một nữ kia tới gần thì mấy chục tỳ nữ đồng thời cúi đầu cung kính hô:
“ xin chào phu nhân, đại công tử, nhị tiểu thư, tứ công tử.”
Nữ tử kia khẽ gật đầu sau đó nhìn đám nữ tỳ phất tay khẽ nói:
“ các ngươi lui xuống đi.”
Chúng nữ tỳ nghe vậy thì khẽ “vâng” một tiếng sau đó lần lượt rời đi.
Sau khi chúng nữ tỳ rời đi thì nữ tử kia lúc này mới quay qua nhìn xuân đức, trong ánh mắt nàng không khỏi toát ra sự yêu thương, nàng khẽ nói:
“ tam nhi.”
Giọng nói của nàng ôn nhu vô cùng nghe giống thanh tuyền rót vào tai, xuân đức đang đứng yên nghe được thanh âm này thì cả người khẽ giật mình, hắn biết người nữ tử trước mắt đang gọi mình nhưng hắn thật sự không phải nhi tử của nàng ta. đối diện với ánh mắt kia của nữ tử hắn không khỏi cảm thấy chột dạ, hắn thoáng quay đầu nhìn qua nơi khác.
Nhìn thấy hắn như vậy thì nữ tử kia trong mắt lại xuất hiện lệ quang, thoáng cái hai hàng nước mắt lại lăn dài trên má nàng, từng giọt nước mắt như chân châu rơi xuống sàn nhà bên dưới.
Xuân đức giống như cảm ứng được gì, hắn quay đầu nhìn lại, khi nhìn thấy nữ tử kia đang khóc thì hắn không biết làm sao cả, hắn rất muốn nói “ta không phải nhi tử của ngươi” nhưng làm sao cũng không thể nói được.
Đúng lúc này, thiếu nữ xinh đẹp đang đứng ở phía sau nữ tử tiến đến trước mặt xuân đức, nàng dùng hai tay nâng má xuân đức, khiến cho hắn không thể không đối mắt với nàng. thiếu nữ nhìn thấy ánh mắt trốn tránh của xuân đức thì không khỏi nhíu lại đôi mi thanh tú hỏi:
“ đệ có biết ta là ai không?”
Xuân đức ánh mắt có chút u buồn, hắn nhẹ lắc đầu tỏ vẻ không biết. thiếu nữ thấy hắn vậy thì an ủi nói:
“ không cần buồn, có lẽ do mới tỉnh dậy nên đệ còn chưa thể nhớ ra, đợi sau này đệ sẽ nhớ lại thôi. được rồi, nếu như đệ không nhớ thì để tỷ giới thiệu cho đệ.”
Tiếp đó nàng chỉ nữ tử xinh đẹp đang khóc kia nói:
“ đây là mẫu thân chúng ta, đệ nhanh gọi mẫu thân đi.”
Xuân đức nhìn qua người nữ tử kia, nhìn thấy trong mắt nàng ta sự mong đợi thì hắn khẽ nói:
“ mẫu thân.”
Thanh âm của hắn hơi khàn khàn, rất