Một thời gian qua đi, sau khi đã vui vẻ xong thì xuân đức lại chính quy nghiêm chỉnh đi đường, nói thật lúc này hắn cảm thấy hơi buồn phiền vì phải mang a ngốc bên cạnh, nó không to nhưng mà rất nặng, mang nó theo thấy vướng tay chân cực kì.
Muốn chuyển nó vào bên trong không gian vong linh thì nó lại kháng niệm lực, không tài gì chuyển vào bên trong được, thành ra xuân đức cứ phải mang nó theo. thở dài, xuân đức buồn chán đặt a ngốc xuống mặt băng còn mình thì ngồi trên, cái cảm giác mềm mềm dễ chịu hẳn. hắn nhìn xung quanh một chút sau đó lại ngẩn người nhìn bầu trời , mặc dù bầu trời này chỉ có gió và những bông tuyết mà thôi.
Đang lúc xuân đức ngẩn ngơ thì có hai độn quang dừng trước mặt hắn, xuân đức ngó đầu nhìn lại thì thấy hai người mặc áo bào màu đen, khí tức lạnh lẽo còn hơn cả băng giá nơi đây. còn chưa kịp chào hỏi gì thì một tên đã nói:
" lão thất sưu hồn tiểu tử này."
Xuân đức nghe như vậy thì trong lòng chửi má nó, ngày trước thấy trước khi đánh nhau còn chào hỏi, bây giờ làm sao chưa nói chuyện với nhau câu nào đã định sưu hồn rồi, có cần ác liệt như vậy không ?
Xuân đức hết lớn :
" hai vị đại ca này chờ một chút, có gì từ từ nói, làm gì đã sưu hồn nhau rồi. các đại ca có gì muốn hỏi tiểu đệ xin khai hết."
Tên áo bào đen đang đi lại gần xuân đức thì ngừng lại một chút sau khinh thường nói :
" tiểu côn trùng như ngươi cũng dám gọi ta là đại ca. ngoan ngoãn ta sẽ cho ngươi chết ít thống khổ."
Xuân đức nghe vậy thì bề ngoài tỏ ra sợ run, bộ dạng yếu nhược đến đáng thương. còn trong lòng hắn lúc này thì chửi " định mệnh hai con tạp ngư này, tí nữa ông làm thịt cả bọn."
Đang lúc xuân đức biểu lộ sợ run tim , mất mật thì có một thanh kiếm từ phía bên phải phóng tới cắm ngay trước mặt hắn, sau đó giọng của một nữ nhân vang lên.
" tiểu hắc người lại dám cướp con mồi của bổn cô nương sao ? vị thiếu hiệp này ta nhận rồi."
Xuân đức ngó qua một bên thì thấy một cô ả dáng người nóng bỏng, trời lạnh vậy mà mặc hở lung lung như dân cái bang, đã thế mặt còn che tấm lụa. nhìn vào như bệnh nhân tâm thần vậy. cái này là theo thẩm mỷ của xuân đức thôi còn 99% còn lại nhìn cô ả này hẳn là xinh đẹp tuyệt vời.
Thấy mình bị ngăn cản áo bào đen nam tử quay đầu sang nhìn lại cô gái mặc áo lông đang bước tới đây, ánh mắt hắn khi thấy cô gái kia thì nheo lại , xuân đức nhìn ra tên này rất sợ cô ả. nhưng đang lúc này lại có vài vệt sáng bắn tới nơi này.
Gia nhập đám tạp ngư có thêm 3 ông lão , một tên thanh niên cùng một cô gái mặc đạo bào màu trắng, tất cả đều có tu vi không tệ, cả đám gộp lại xuân đức đạp một phát liền chết sạch. xuân đức quan sát đám người này cảm thấy kì quái không ngừng, ai đến nơi này cũng làm ra vẻ cao thâm mạt chắc, cứ như tiên nhân hạ phàm vậy, tên thì vuốt râu, kẻ thì vung vẩy cái quạt giấy giữa trời đông, y hệt đám ngáo đá.
Một ông lão mặc đạo bào màu xanh vuốt chòm râu dê của lão nhìn những người khác cười nói :
" các vị đạo hữu tới cũng thật là nhanh , còn nhanh hơn cả lão phu , không biết các vị tụ tập nơi này đã có được manh mối gì chưa ? "
Cô gái vừa ra tay ngăn cản tên áo bào màu đen lúc này tiến lại gần xuân đức cười nói :
" muốn manh mối gì phải hỏi vị công tử này rồi."
Tên thanh niên đang đung đưa quạt nhìn xuân đức đánh giá một phen rồi mới nói :
" người này hẳn là thuộc về thế lực ác ma điện các ngươi tốt nhất xử lý cho tốt bằng không thì sau này sẽ có phiền phức không ngừng."
Tên áo bào đen khi trước tính sưu hồn xuân đức lúc này nghe vậy thì cười lạnh nói :
" một tên vô danh tiểu tốt mà thôi, có chết đi thì