Sáng sớm ban mai, mặt trời vừa lên cao, bầu trời bị những đám mây đỏ bao phủ bị ánh sáng mặt trời chiếu qua thì phát ra những ánh tia sáng cam nhạt nhìn rất đẹp. qua trận mưa đêm qua bầu không khí cũng trong sạch hơn rất nhiều không còn phiêu lãng mùi máu tươi gay mũi nữa.
Đang đi trên đường xuân đức cảm thấy có chút kì quái quay đầu lại hỏi :
" có chuyện gì vậy ? làm sao mấy người các ngươi nhìn ta với ánh mắt kì quái thế ? "
Tiểu my rụt rè nói :
" đại ca, ngươi đây là đang đi đâu ? "
Xuân đáp ngay :
" thì đi tìm bảo vật mà nha đầu ngươi nói chứ còn đi đâu nữa ."
Tiểu my càng kì quái hỏi :
" vậy đại ca người biết đường sao ? "
Xuân đức lắc đầu đáp :
" không biết, làm sao mà biết được. "
Tiểu my dường như hiểu cái gì đó, nàng càng rụt rè nói :
" đại ca không biết đường vậy làm sao lại chọn hướng này đi, đường đi tới nơi kia ở hướng ngược lại mà . có phải hay không đại ca nhầm cái gì rồi ? "
Xuân đức vỗ cái ót, sáng sớm không khí trong lành làm hắn thư sướng quá quên luôn mất việc mình không biết đường, hắn cười khan nói :
" quên mất, thôi nha đầu ngươi dẫn đường đi. ha ha."
Anh chiêu nhìn hắn không nể mặt mũi hắn nói :
" xuân đức ca ca thật đần."
Nàng vừa nói xuân đức đần xong thì xuân đức đã xuất hiện ở bên cạnh nàng cười vô cùng tà ác " cốp " một cái cốc lên đầu anh chiêu, anh chiêu lập tức bưng bít lấy cái đầu nhỏ kêu oa oa. xuân đức quay mặt làm ngơ nói :
" đáng đánh, dám nói đại ca ngốc à."
Huệ ngạn cùng tiểu my thấy vậy thì không biết nói gì, bọn họ cũng giống anh chiêu thấy xuân đức thật đần nhưng bọn họ chỉ dám thầm nghĩ trong lòng mà không dám nói ra. sợ nói ra thì sẽ không đơn giản bị ăn một cái cốc đầu đâu, có ít cũng là bò đi không được.
Vậy là sau khi hoán đổi vị trí dẫn đường, xuân đức cùng a ngốc đi theo sau ba người. đáng lý là còn có cô bé anh chiêu đi cùng với hắn nhưng tiểu nha đầu bây giờ đang hờn rỗi, không muốn chơi với xuân đức nữa, tiểu nha đầu đã tuyệt giao với hắn được một lúc.
Cô bé ngồi trên vai huệ ngạn thì thoảng quay đây lại nhìn xuân đức hừ một cái, biểu lộ ta đang rất tức giận. xuân đức thấy vậy thì cũng chỉ nở một nụ cười trêu tức, mỗi lần cô bé quay đầu lại nhìn hắn thì hắn lại đem ra một chút đồ ăn vặt, cô bé rất muốn ăn nhưng vì với tuyệt giao với xuân đức nên cô bé lại làm bộ không cần.
Cảm thấy đi bộ mỏi chân xuân đức mang ra một con ma lang cấp thấp thay thế đi bộ. ngồi trên ma lang xuân đức ăn liên tục, nào bánh, nào kẹo, mấy thứ cay cay xốp xốp mà con nít hay thích hắn cũng mang ra nhấm nuốt.
Cô bé anh chiêu ở trên vai huệ ngạn ngửi thấy mùi đồ ăn thơm ngon thì cái mũi nhỏ khẽ hít hà. cô bé trong lòng đang rất xoắn xuyết không biết có nên làm lành với xuân đức ca ca hay không nếu mà bản thân đi làm lành trước như vậy rất mất mặt nhưng đồ ăn ngon quá.
Cô bé đang suy tính đồ ăn hơn hay là thể diện hơn, tính toán một chút cô bé cho ra quyết định, đồ ăn hơn mặt mũi không cần cũng được.
" huệ ngạn ca ca để muội xuống."
Huệ ngạn nghe vậy thì để cô bé xuống đất, nghi hoặc hỏi :
" làm sao vậy anh chiêu, muội có chỗ nào không khỏe sao