Sắc mặt mọi người ở đây thì quái lạ nhìn trương đức, riêng ông lão thì sắc mặt lúc trắng lúc xanh, với tu vi như lão hiển nhiên là có thể nghe trương đức truyền âm nói cái gì. hắn không ngờ tiểu tử đần này lại còn dám nói xấu lão.
Trương đức không quan tâm đến ánh mắt khác lạ của mọi người ,hắn đang chú ý tới thiếu nữ kia, hắn nhìn nàng có chút thương hại nói ra :
" thôi lại một người mắc bệnh nan y nữa rồi, đáng thương cho một vị đại tỷ xinh đẹp, chắc do ở bên trong nơi u ám lâu quá không tiếp xúc với thế giới bên ngoài nên đầu óc xảy ra vấn đề. "
Ánh mắt hắn trong suốt vô tà, bên trong hiện lên sự đồng cảm nhìn thiếu nữ khiến cho thiếu nữ đang cười thì cứng ngắc nguyên tại chỗ. mọi người xung quanh thì yên lặng như chết, sau giây phút yên lặng thì ông lão kia bắt đầu cười lớn, ông lão nhìn thiếu nữ nói :
" ma yêu ngươi vừa cười cái gì à, người nghe thấy sao, có nghe tiểu tử kia nói gì sao? ha ha. đầu óc có vấn đề, ha ha, tiểu tử kia nói rất đúng , ngươi cái lão yêu bà này đã bao nhiêu tuổi rồi mà cứ thích giả trang thiếu nữ, không phải bị bệnh là gì. ha ha."
Ầm ầm... ầm ầm
Đang đang cười nắc nẻ, ông lão chưa kịp phản ứng liền bị thiếu nữ cho ăn song cước vào bụng bay thẳng vào vách tường, cái vách tường bây giờ lại có thêm một cái hố hình người nữa.
Thiếu nữ như một làn gió, vươn ra tay ngọc xuyên qua cái phòng hộ của diệu tinh chiến y tạo ra, phòng hộ như tờ giấy mỏng bị bàn tay kia xuyên qua. bàn tay ngọc xách lấy một bên tai của trương đức . ánh mắt của nàng vô cùng bất thiện nhìn trương đức, nàng nhìn thẳng vào mắt hắn hỏi :
" tiểu tử mới vừa nói cái gì ? nói lại lần nữa cho tỷ nghe xem nào."
Trương đức khuôn mặt méo xệch, hắn cảm giác đau điếng từ vành tai truyền tới như bị cắt mất vậy, lần đầu tiên hắn có cảm giác đau như vậy, nhìn thiếu nữ trước mắt hắn có phần nhút nhát nói :
" không nói, chưa nói gì hết, tỷ nghe nhầm. ha ha. ha ha."
Thiếu nữ nhướng mày hỏi :
" làm sao lúc nãy ta nghe tiểu tử ngươi nói lão tinh tinh là đầu đất mà. bây giờ lại nói là không phải, có phải hay không muốn lừa gạt đại tỷ ta."
Trương đức như bừng tỉnh đại ngộ, ngay lập tức hắn biểu hiện ra một mặt nịnh nọt nói :
" phải phải, là đệ có nói như vậy, ông lão kia chính là đầu đất, là đồ đần, là đồ đầu to óc bằng trái nho, là đồ con heo, là đồ côn trùng kí sinh."
Trương đức vận dụng tất cả ngôn ngữ mắng chửi người bình sinh mà hắn biết ra mà nhục mà ông lão khi nãy những khổ hắn không mấy khi chửi người nên vốn từ có hơi ít nên sau vài câu thì tịt ngòi. nhưng như vậy cũng đã đủ rồi, thiếu nữ nhìn trương đức ánh mắt rất có vẻ thưởng thức, nàng buông tai hắn ra sau đó xách cổ hắn mang đi.
Nàng vung tay một cái đám người ngạo vô song liền lập tức biến mất khỏi nơi đây xuất hiện bên ngoài , trương đức còn chưa kịp phản ứng lại thì liền bị mang đi xa.
Sau một hồi hoa mắt chóng mặt thì trương đức cùng thiếu nữ đã xuất hiện ở một khu kiến trúc đồ sộ, lầu đài san sát, phía bên bên ngoài thì có hoa cỏ tươi tốt, còn một điều đặc biệt nữa là nơi đây không có âm khí dày đặc. trương đức rất nghi hoặc hỏi :
" đây là đâu à ? chúng ta tới nơi này làm gì ? "
Bốp
Một cái bàn tay lên đầu trương đức, thiếu nữ trừng mắt với hắn mà nói :
" sau này phải gọi sư phụ