Sau khi yên lặng một lúc lâu xuân đức đột nhiên lại thay đổi một cái thái độ, hắn không còn nhây nhây như trước nữa mà trở nên điềm tĩnh một cách lạ thường, ánh mắt mang theo một loại gì đó u sầu. hắn ôn hòa nói:
“ta có thể hỏi ngươi một câu được sao?”
Thông báo hiện lên:
“tiểu đồng bọn hỏi đi?”
Xuân đức bình thản nói:
“để cho ta gặp người đó được sao?”
Lần này mặt hình ánh sáng màu xanh trước mắt xuân đức không có hiện thông báo nữa mà hiện lên hình ảnh ba chiều của người thần bí. cùng lúc đó thanh âm già nua trầm thấp vang lên.
“ta đây, ngươi có gì muốn hỏi sao?”
Xuân đức quan sát người thần bí hỏi:
“ngươi đáng lý có thể tạo ra ta một cách hoàn mỹ vì sao lại để một phần ký ức của chủ hồn vào trong ta? nếu không có những ký ức kia ta sẽ trở nên hoàn mỹ.”
Người thần bí nói:
“vì ta muốn để ngươi biết ý nghĩa ngươi tồn tại là vì cái gì, ngươi có hiểu được lời ta nói không? ngươi không chỉ là hy vọng của ta, của xuân đức, của dực đức còn của rất nhiều người khác. sứ mệnh của ngươi nhìn như đơn giản nhưng vô cùng quan trọng.”
Xuân đức lộ vẻ thản nhiên, hắn bình tĩnh gật đầu nói:
“ta hiểu mà, có điều ta có một cái yêu cầu không biết được hay không?”
Người thần bí nói:
“nếu không phải yêu cầu quá đáng ta sẽ chấp thuận.”
Xuân đức bình thản cười nói:
“ta có thể sống theo cách của ta được không?”
Người thần bí không chút do dự liền nói:
“đương nhiên là có thể, ngươi có thể sống theo cách của mình, ngươi là niềm hy vọng của mọi người, ngươi có quyền này. ta sẽ không ngăn cản.”
Xuân đức đột nhiên lại cười hỏi:
“cho ta hỏi thêm một câu cái hệ thống phụ trợ kia là làm sao? là do ngươi hay chủ hồn điều khiển?”
Người thần bí cười nói:
“ta hiểu ý ngươi, nó cũng có được ý thức chính mình không cần ai điều khiển. nó là độc lập, ngươi có thể xem nó là một người bạn, ta biết ngươi cần một người bạn như vậy để đồng hành trong những năm tháng sắp tới. thời gian cho ngươi tận hưởng còn rất dài cố gắng tận hưởng đi.”
Xuân đức phân hồn nghe vậy thì cười tươi nói:
“cảm ơn ngươi vì tất cả, không có mọi người sẽ không có ta lúc này, ta thực sự mong rằng bản thân có thể vì mọi người làm ra chút gì đó.”
Người thần bí lời nói thấm thía:
“nhân sinh như giấc mộng, người tỉnh mộng tan, cuộc đời nhìn lại đã tới điểm cuối, không quan trọng sống dài hay ngắn, quan trọng chính là ở thời gian đó ngươi sống ra làm sao, ta không thể cho ngươi tất cả nhưng hy vọng ngươi có thể trân trọng nó.”
Nói xong hình ảnh biến mất, xuân đức phân hồn nghe xong được những lời này thì nước mắt không khỏi chảy ra. có điều hắn không phải đau thương mà khóc, hắn là vì xúc động mà khóc.
Mỉm cười hắn khẽ nói ra một câu tương đối khó hiểu: “mọi người vì ta, ta cũng vì mọi người, không cầu thành thần chỉ cầu bình an, cuộc sống này của ta xem như đã mãn nguyện rồi.”
…….
Sau khi cùng với người thần bí nói chuyện thì xuân đức phân thân chính thức bắt đầu tận hưởng cuộc sống của chính hắn. hắn lúc này đã thu thập xong tâm tình lại bắt đầu cùng với người bạn hệ thống phụ trợ của mình nói chuyện.
" ngươi cần một cái tên không? gọi hệ thống phụ trợ nghe nó không hay chút nào."
Thông báo hiện lên:
“không hay thì kệ không hay cái đó là tên của ta mà. mà tiểu đồng bọn còn hỏi gì nữa không? không hỏi ta liền đi ngủ đây.”
Xuân đức kinh ngạc nói:
“ngươi mà cũng biết mệt nữa hả, ta tưởng ngươi không biết mệt kia chứ. mà nói tới ngươi là dạng sống như thế nào?”
Hệ thống phụ trợ lần này không dùng thông báo hiển thị nữa mà trực tiếp dùng thanh âm, thanh âm nam tử có phần hài hước vang lên.
“cũng gần giống ngươi thôi hai chúng ta được sinh ra cùng một thời điểm mà"thời điểm tính từ lúc có ý thức riêng", ta là sinh mệnh thế cấp cao có được trí tuệ cùng một vài năng lực nhất định. vì thế mà ta cũng biết mệt mỏi.”
Xuân đức cười nói:
“mệt hay không tùy ngươi, có điều chuẩn bị cho ta một bộ đồ tương đối tốt một chút. dù sao chúng ta cũng cần phải duy trì cuộc sống, không có chiến lực cường đại muốn kiếm ăn vô cùng khó.”
Hệ thống phụ trợ nói:
“biết rồi khổ lắm nhắc mãi thôi, ta cũng đang cố gắng lại còn. có điều bây giờ tài nguyên thiếu thốn thì kiếm đâu ra được đồ tốt.”
Xuân đức cười hỏi:
“ngươi lại than nữa rồi, thế ngươi còn cái gì tốt thì đều đưa ta cả đi. vì như huyết