Ngay khi xuân đức bắt đầu diễn sâu thì từ hư không phụ cận vọt ra hai lão già, một người thì mặt đỏ như đít khỉ, hai mắt híp híp nhìn một cái liền không có cảm tình, người còn lại cũng na ná như thế, hai mắt hẹp dài nhìn giống côn trùng, cái miệng thì đến sát mang tai. cả hai đều thuộc loại xấu xí hiếm có khó tìm.
Mai người này vừa đi ra thì dùng niệm quét xung quanh nơi đây , thần niệm cũng có đảo qua chiến thuyền của xuân đức nhưng cảm nhận được tu vi của xuân đức cùng bích dao thì hai người kia không thèm để ý đến nữa.
" trùng thánh vì sao không còn cảm thấy vật kia đâu ? "..- lão già có cái mặt đỏ hỏi người bên cạnh.
Ông lão bên cạnh nhắm mắt cảm nhận một cái sau một lúc thì hắn mở mắt chỉ về một phương hướng nói :
" hướng bên này. đi."
Sau đó hai ông lão kia bay vút đi. đợi hai người kia hoàn toàn rời đi thì xuân đức lúc này mới mang ra vật kì quái kia ra nhìn xem là thứ quái gì.
Lúc này đây trong bàn tay hắn là một con mắt tối tăm, con mắt kia vô cùng có linh tính nó dùng niệm lực truyền tin tức cho hắn, có điều xuân đức cũng chẳng biết là nó muốn biểu đạt cái quỷ gì cả.
Xuân đức thử đưa con mắt kia vào trong miệng cắn một cái, có điều con mắt kia cũng không có bị cắn nát mà chỉ bị rạn nứt một chút sau đó liền khôi phục như lúc ban đầu.
" ồ, cứng quá vậy, cái này mà lấy mang đi ném người thì đúng là không còn gì tốt bằng. mà chẳng biết thứ quỷ này lại cái gì vậy nhỉ, đến ngay cả hệ thống phụ trợ trong lúc nhất thời cũng không thể tìm ra lai lịch của nó."..- xuân đức nhìn con mắt trong lòng bàn tay mà cảm thấy hiếu kì không thôi.
Vì cũng chẳng biết thứ này làm sao sử dụng , hơn nữa còn chẳng cách nào câu thông nên xuân đức tạm thời ném nó với nhẫn không gian phong ấn nó lại. đợi khi nào hệ thống phụ trợ tìm ra nó là cái quỷ gì rồi tính tiếp.
Tiếp sau xuân đức vừa ăn thịt hư không tiên thú vừa điều khiển chiến thuyền chạy nhanh đi, biết đâu hai lão già lúc trước mò ra được cái manh mối gì thì lại đến tìm hắn phiền phức, lúc trước xuân đức cũng đã có ước lượng qua hai lão già kia , cả hai đều không phải dạng dễ chơi. tuy hắn không sợ nhưng cũng không đâu đi đánh nhau với hai tên địch nhân trâu chó như vậy.
Chiến thuyền xuyên không được mở ra bước nhảy không gian nhanh chóng dịch chuyển cự ly dài, không qua mấy cái hô hấp thì đã đi được vài năm ánh sáng rồi.
Vừa điều khiển chiến thuyền xuân đức vừa hỏi bích dao.
" với tốc độ như bây giờ thì còn bao lâu nữa mới đến nơi ? "
Bích dao đáp :
" nếu liên tục duy trì tốc độ như thế này thì không đến 1 ngày nữa sẽ tới nơi."
Xuân đức nghe vậy thì khẽ gật đầu một cái sau đó không nói gì thêm.
***
Ở nơi xa xa hai lão giả sau khi truy tung một lúc mà vẫn không nhìn thấy vật thể kì quái kia thì quay lại vị trí lúc trước. lúc này ông lão mặt đỏ trầm giọng nói :
" vật kia làm sao biến mất, rõ ràng nơi đây vẫn còn lưu lại khí tức của nó."
Người còn lại trầm tư sau đó lấy ra một quả cầu ánh sáng bảy màu bóp nát, tinh quang bắn ra khắp một vùng không gian rộng lớn, ngay sau đó những tinh quang nhiều màu sắc kia cấu tạo lại với nhau hình thành một bức tranh.
Thình lình bức tranh kia chính là cảnh tượng lúc trước xuân đức đang cùng đám hư không thú giằng co. bức tranh kia liên tục biến ảo thành từng bức tranh khác nhau sắp xếp theo thời gian. càng xem về sau thì sắc mặt của hai ông lão càng âm trầm xuống.
Bức tranh bên trên bầu trời dừng lại cảnh tượng khi xuân đức nhìn về vật thể kì quái kia nở một nụ cười tà, có điều ngay sau đó thì bức tranh liền sụp đổ hóa thành