***
Bây giờ thời gian đã là buổi chiều, cũng tầm 5 giờ chiều rồi, mặt trời cũng đang xuống núi. xuân đức ngày hôm nay khỏe lại hắn liền không có ở trong phòng nữa mà đi ra bên ngoài đi dạo.
Do kim lang to con quá dẫn nó đi dạo phố không hợp lắm nên xuân đức để nó ở nhà chơi. vốn dĩ xuân đức định bỏ nào vào bên trong nhẫn chứa đồ nhưng mà trong đó cũng đã bỏ rất nhiều thứ lung tung rồi, nhét thêm một con sói bự như vậy vào không hay cho lắm.
Đi ra khỏi đại viện thì xuân đức liền bắt một chiếc xe kéo ngồi lên, xe kéo bên trong long nham thành chủ yếu đều dùng loại ngựa một sừng kéo. nhìn vừa đẹp mắt lại tiện nghi.
" cho tới khu chợ trung tâm bác ơi."..- xuân đức ngồi lên xe đưa cho người đánh xe một ít tiền lẻ rồi nói nơi mình muốn tới.
" được...- người phu xe ứng một tiếng rồi ra roi thúc ngựa chạy về khu chợ trung tâm của long nham thành.
Thời gian hai tháng đi qua , long nham thành đã khôi phục lại sức sống như ngày nào, có khi còn hơn trước kia một ít. trên đường đi người qua lại tấp nập những cửa hàng nhỏ ven đường đâu đâu cũng có.
Không qua bao lâu thì xe kéo đã tới nơi cần tới. xuân đức bước xuống xe cảm ơn bác phu xe một tiếng rồi hòa vào dòng người đông như kiến nơi đây.
Người ở nơi đây 99% đều là tu sĩ, người ở cao thiên được ông trời chiếu cố , người sinh ra đa phần đều có thiên phú tu luyện tiên thuật. không có phế vật giống như hắn không thể tu luyện được.
Đi vào bên trong khu chợ trung tâm xuân đức liền nhìn thấy vô số cửa hàng san sát lại với nhau, hắn chú ý một chút liền tìm đến một nơi bán dược vật. cửa tiệm này có tên là thánh dược đường.
Còn về phần bên trong có bán thánh dược hay là đồ ven đường thì phải vào xem mới biết. trước cửa là hai tên hộ vệ mặc trường bào màu lam, khuôn mặt âm binh, ánh mắt lạnh lẽo. khi xuân đức định tiến vào trong thì liền bị ngăn lại.
" có lệnh bài của tiệm chúng ta không ? nếu không có liền rời đi."..- một tên canh cửa nhìn xuân đức không khách khí nói.
Xuân đức vốn dĩ còn định nói mấy câu nhưng hắn thôi cũng chẳng cần chấp nhất với mấy người này làm gì, dù sao người ta làm vậy cũng chỉ là kiếm miếng ăn. hắn không nói một lời nào quay người rời đi.
Đi qua cửa hàng phía đối diện, vốn dĩ hắn còn đang đồng cảm với hai tên thủ vệ kia nhưng không ngờ hắn vừa quay người rời đi liền nghe tiếng châm chọc.
" ta còn tưởng công tử quý tộc nhà nào, không ngờ chỉ là một tên quỷ nghèo. ngay cảnh lệnh bài đi vào cũng không có mà cũng không ngại tới nơi đây mất mặt."
Tên ở bên cạnh cười lạnh nói :
" ta còn nghĩ tên này cũng như mấy tên lúc trước, không biết điều. ta còn đang định dạy cho hắn một bài học rồi đây."
Những lời này xuân đức đều nghe được nhưng hắn cũng mặc kệ, chẳng lẽ hắn lại đi giết hai con kiến sao. vừa bẩn tay chẳng có tác dụng gì quá lớn, với quan trọng nhất là hắn lười.
Cửa hàng đối diện thập phần khiêm tốn, so sánh với cửa tiệm bên kia thì đúng là cách xa thiên địa. chủ của cửa hàng nhỏ này là một thằng bé, độ tuổi 8-9 tuổi gì đấy, bộ dạng gầy yếu, giống như là lâu ngày chưa ăn cơm vậy.
Thấy có người đi vào thì cậu bé kia liền đứng dậy chạy tới đón tiếp, thằng bé rất ân cần hỏi :
" vị đại ca này cần mua gì , trong tiệm của đệ có rất nhiều thứ tốt."
Xuân đức khẽ mỉm cười gật đầu, hắn ôn hòa nói :
" vậy sao, đại ca muốn mua một ít dược vật cao cấp hồi phục bổn nguyên cho yêu tộc."
" cái này đệ có, đại ca đi vào bên này đi. đệ dẫn đại ca nhìn xem."..- đứa bé nhìn ngang ngó dọc một hồi rồi nhanh chân dẫn xuân đức vào trong, nó cứ như đang sợ kẻ nào tới gây rối vậy.
Xuân đức không nói gì thêm mà lặng yên đi theo cậu bé, đi vào bên trong xuân đức liền cảm thấy mùi gỗ cũ lâu ngày