Ngay lúc hai người đang phân vân là nên bỏ đi hay là một lần nữa quay lại nơi kia thì lại thấy thành chủ long nham thành đích thân mang theo đội vệ binh tinh nhuệ nhất tăng cường phòng vệ nơi đây. ngăn cản tất cả những người có ý định tiến tới nơi đây dò xét.
Thiên tử nhai lúc này hiển nhiên là cũng nhìn thấy hai người quen đang lơ lửng giữa trời , chính vì là người quen nên hắn cũng biết được thân phận của hai người kia vì thế hắn mới không dám tới đuổi hai người này đi. hắn chỉ có thể cố gắng hạn chế tối đa người tới đây làm phiền xuân đức.
Dị tượng quá mức đồ sộ, số lượng người tìm đến đây cũng vô cùng nhiều vì vậy hắn mới phải mang đội thân vệ đến đây.
Thiên tử nhai nhìn mấy thuộc hạ phân phó :
" nhanh tán đi ra làm việc, tuyệt đối không cho người nào tiến vào bên trong. rõ chưa? "
" rõ."..- đám thuộc hạ đồng thanh đáp, có điều bọn họ cũng không rời đi.
Thiên tử nhai nhướng mày nói :
" rõ rồi sao còn không đi, còn đợi ở đây làm gì nữa ? "
Một tên thuộc hạ hỏi nhỏ :
" thành chủ đại nhân, nếu như mấy người kia tới phải làm sao? bọn thuộc hạ có nên ngăn lại bọn họ không ?"
Thiên tử nhai trên nét mặt hiện lên sự do dự, sau một lúc hắn mơi nói :
" gặp những người kia thì các ngươi lựa lời mà khuyên, khuyên không được thì cứ để họ đi vào cũng không sao, dù sao chúng ta cũng đã làm hết sức."
Mấy tên thuộc hạ nghe vậy thì ứng thanh một tiếng sau đó liền nhanh chân rời đi làm nhiệm vụ của mình. ngay lúc đám thuộc hạ rời đi thì hai đạo ánh sáng bay tới bên này, ánh sáng tan đi hiện ra mộ lão giả cùng một nữ nhân xinh đẹp nhưng lạnh lùng .
Thấy hai người này thiên tử nhai không dám thất lễ, hắn cung kính chào :
" xin chào hai vị tiền bối, không biết hai vị tiền bối tìm vãn bối là có chuyện gì ? "
Ông lão mặc đồ đen ánh mắt có phần âm lãnh nhìn thiên tử nhai nói thẳng :
" chắc ngươi biết người bên trong kia , chúng ta muốn nghe tường tận về người phía trong."
Thiên tử nhai nghe vậy trên mặt hiện ra một chút thần sắc khó xử nhưng sau đó hắn liền nói :
" vậy mời hai vị tiền bối đi theo ta. nơi đây không thích hợp để nói việc này."
Hai người kia nhìn nhau một cái sau đó khẽ gật đầu rồi sau đó ba người đồng thời rời đi.
***
Thời gian lại đi qua vài ngày.
Lúc này ở trong phòng xuân đức lại một lần nữa mở mắt ra, ánh mắt hắn phát ra từng tia u lam rợn người nhưng rất nhanh liền biến mất,ngay sau đó hắn liền dùng hồn niệm kiểm tra một lần thân thể, phát hiện thân thể đã hoàn toàn không có vấn đề những hình xăm trên cơ thể hắn vẫn còn nhưng đã nhạt hơn trước kia rất nhiều.
Hắn đứng dậy bàn tay khẽ vươn ra, ngay lập tức một cốt mâu có hoa văn kì ảo xuất hiện, trên cốt mâu lúc này lại còn có thêm độc khí vờn quanh , có thể ẩn ẩn nghe được âm thanh kêu gào của một loại viễn cổ hung thú nào đó phát ra từ độc khí.
" thành công rồi, bây giờ có thể sử dụng bổn nguyên độc tố tăng cường vào đòn đánh không còn bị động như ngày trước nữa."
Xuân đức tự nói với mình, hắn không tự chủ được nhếch môi lên cười một cái nhìn hắn lúc này có phần tà ác. tán đi cốt mâu hắn liền đi ra khỏi phòng, nhìn thấy con sói lông vàng vẫn đang nằm canh trước cửa thì ánh mắt hắn không khỏi hiện lên một tia tình cảm.
Tự nhiên hắn nhớ đến lúc hắn còn ở nhỏ cũng có nuôi một con chó cỏ cũng có bộ lông màu vàng, có điều sau này nó bị bắt trộm mất, hắn nhớ là mình đã khóc suốt một buổi.
Ngay khi xuân đức đi ra ngoài thì tiểu kim cũng quay lại nhìn hắn,xuân đức lúc này nhếch mép cười một cái sau đó tiến lại gần tiểu kim vuốt ve đầu nó nói :
" cực khổ cho ngươi thời gian gần đây. bây giờ ta phải có việc , tiểu kim ngươi chịu khó ở trong túi tiên sủng một thời gian