***
Thời gian cách ngày xuân đức vượt qua tiểu thiên kiếp đã là bảy ngày, lúc này đây xuân đức cùng với sói mập đang ở bên trong một cái hang động bí mật nằm sâu bên dưới lòng đất.
Ba ngày hôm trước hắn đã tỉnh lại, vừa tỉnh lại việc đầu tiên hắn làm đó là cấp tốc trị thương, ở một nơi không yên bình như cao thiên chỉ có thực lực bản thân là đáng tin cậy nhất.
Sau khi luyện hóa xong hết một đống thuốc hắn ăn mấy ngày hôm trước thì xuân đức một lần nữa mở mắt ra, cảm nhận cơ thể hoàn toàn khỏe mạnh thì hắn không giấu được sự vui mừng, lần này hắn khôi phục nhanh như vậy cũng là nhờ hấp thu được một lượng lớn lôi kiếp giúp cơ thể nâng cao tố chất lên vài phần.
Tuy lần này đối mặt với tiểu thiên kiếp tí nữa thì đi mất cái mạng nhưng kết quả bù lại cũng khiến hắn mát lòng, mát dạ.
Đứng dậy vươn vai một cái, hắn nhìn sói mập đang nằm ngủ bên cạnh thì đá nhẹ cho nó một phát vào bụng rồi nói :
" tỉnh dậy thôi, chúng ta nên rời đi cái nơi ẩm ướt này rồi."
Bị làm giật mình tỉnh dậy, soi mập đôi mắt hung ác hướng phía xung quanh tìm hung thủ phá đám giấc ngủ của nó. nhưng khi nhìn thấy xuân đức thì nó ngay lập tức thay đổi một bộ mặt, vô cùng nhân tính hóa nó hướng về xuân đức nịnh nọt hỏi :
" chủ nhân , người khỏe rồi sao ? người làm tiểu kim lo muốn chết."
Xuân đức nghe vậy thì lại đá cho nó một phát vào cái bụng mỡ , rồi có phần châm biếm nói :
" lo muốn chết kiểu gì vậy mà chỉ có mấy ngày không thấy ,ta lại cảm nhận được ngươi lại béo lên một vòng là thế nào. ta đang nghi ngờ là ngươi lo cho ta hay lo cho đống thịt nướng của ngươi đang nằm trong tay ta đấy. "
Sói mập cọ cọ đầu vào xuân đức lấy lòng nói :
" nào có , nào có. tiểu kim ta là lo lắng cho chủ nhân là thật tâm, thành lòng..."
Sói mập còn đang định tiếp tục dong dài thì bị xuân đức ngăn lại, nhìn nó xuân đức nói :
" bớt xàm ngôn, nhanh chui vào túi vật nuôi. ta có chuyện muốn làm."
Sói mập nghe vậy thì không một chút do dự liền biến thành một đạo ánh sáng vào chui vào bên trong túi vật nuôi , xuân đức nhặt chiếc túi kia lên đeo ở bên hông, hắn còn không quên bỏ vào bên trong một lượng lớn đồ ăn cho sói mập ăn kiêng.
Sau đó xuân đức trực tiếp dịch chuyển đi ra bên ngoài nơi ẩn giấu, vừa ra bên ngoài hắn liền không khỏi kinh ngạc một hồi, ở phụ cận nơi đây đâu đâu cũng là tu sĩ, những người này tu vi không đồng đều có cao có thấp, cao nhất có cả bất hủ tiên cảnh, thấp có nguyên anh kỳ, kết thành đội mà đi. giống như bọn họ đang tìm vật gì đó.
Việc xuân đức đột nhiên xuất hiện ở nơi đây khiến cho không ít tu sĩ để ý tới , nhưng sau khi những người này vừa thăm dò xong tu vi của hắn thì cả một đám đều ngoan ngoãn rời đi như không chưa từng quen biết nhau.
Xuân đức vốn không có tu luyện nên cũng chẳng có tu vi nên đám tu sĩ kia hiển nhiên là không dò ra nông sâu của hắn, vì thế cả đám đều nghĩ xuân đức chính là lão quái vật lâu năm thích giả trang thiếu niên , tới nơi đây tầm bảo.
Xuân đức sau khi nhìn lướt qua những người này một lần sau đó thì không tiếp tục quan sát nữa. sau đó hắn hóa thành một luồng hắc quang rời khỏi nơi này.
......
Không mất quá nhiều thời gian hắn đã trở về đến hỏa dương thành. theo trong trí nhớ hắn nhanh chóng tìm đến nơi mà trước kia đám người thiên hoa dừng chân.
Có điều khi hắn tới nơi này dùng hồn niệm nhìn qua một lần thì phát hiện nơi đây đã không thấy mấy người thiên hoa mà thay vào đó là một nhóm người mới. bên trong nhà lúc này có một thiếu nữ cùng bốn ông bà lão, thiếu nữ kia độ tuổi 18 , dáng người cao gầy, bộ dạng rất được,nàng ta đang nhắm mắt tu luyện.
Bốn người khác đều mặc đồ màu xám, trên người toát ra sát khí cực nồng. vừa nhìn liền biết những người này đã giết qua không ít người. bốn người này đều ngồi ở bên ngoài cửa, bộ dạng như đang bảo vệ cô gái bên trong phòng kia.
Bị hồn niệm xuân đức quét qua thì cả