Long linh nhi nhìn xuân đức cười mà thất thần, nụ cười kia thật ấm áp, thật chân thành. nhưng nàng thất thần cũng không phải vì vậy mà nàng quả thực chưa từng gặp ai lại lật mặt nhanh tới mức này, vài phút trước thì người trước mặt nàng giống như một kẻ giết người máu lạnh, vậy mà lúc này đây người này lại đã vui vẻ cười như không có việc gì.
Nếu như trên sàn nhà không phải đang còn hai cái thi thể không đầu thì nàng cũng không tin xuân đức là một kẻ máu lạnh vô tình đâu.
Nàng biết là vậy nhưng không hiểu vì sao khi nhìn thấy nụ cười kia nàng lại cảm thấy kẻ trước mặt nàng không còn đáng sợ nữa, mà giống như một người thân vậy. lắc lắc đầu nàng cố gắng xua đi cái ý nghĩ điên rồ kia.
Đúng lúc này xuân đức lại lên tiếng hỏi :
" phải rồi cô bé, cô bé có nghe qua táng thần uyên không ? "
Nghe xuân đức hỏi thì vẻ mặt của long linh nhi hiện lên sự mờ mịt, nàng lắc đầu nói :
" chưa từng nghe qua. nhưng nếu ngươi muốn tìm hiểu về nơi kia thì đến thư khố nhìn xem, nơi đó lưu giữ rất nhiều sách có ghi chép lại các địa phương khác nhau."
Nghe long linh nhi thì hắn cũng không có thất vọng, nhìn nàng hắn gật gật đầu nhưng bỗng nhiên hắn lại nở một nụ cười có phần tà ác, hắn cười hắc hắc nói :
" nghe nói ở cái thánh địa bàn long này có rất nhiều loại tiên đan trị thương, đúng lúc ta cũng cần một ít. hai chúng ta bây giờ đi tới nơi kia đi, ta muốn mượn bọn họ một chút tiên đan về ăn qua ngày."
Long linh nhi nghe vậy liền biết xuân đức đánh cái chủ ý gì, nàng khuyên :
" không nên làm như vậy nếu bị bắt thì sẽ rất rắc rối, với địa vị của ta nếu ngươi cần gì ta có thể giúp ngươi mà. "
Xuân đức đứng dậy dùng tay xoa đầu cô nàng một cái nhẹ giọng cười nói :
" đùa chút ấy mà. đi thôi ta xem nơi đó có thứ gì , ta cũng rất tò không biết thánh địa bàn long này là cái dạng gì."
Nghe vậy thì long linh nhi cũng khẽ gật đầu rồi cũng đứng dậy đi theo phía sau xuân đức, xuân đức lúc đi qua hai cái xác kia thì khẽ vung tay, hai luồng độc khí bao trùm lấy hai cái xác cùng những địa phương bị dính máu, không qua một cái hô hấp thì căn phòng lại sạch đẹp như lúc ban đầu.
Vừa bước ra ngoài đập vào mắt của xuân đức chính là một cảnh sắc như tiên cảnh ở nhân gian, hoa thơm nước chạy, sương khói lượn lờ nhìn vô cùng đẹp mắt. phóng tầm mắt nhìn ra xa xa thì thấy từng dãy nhà san sát nhau nối liền không thấy điểm cuối, các loại kiến trúc nơi đây mang theo một nét cổ xưa huyền bí.
Dọc theo hành lang có rất nhiều vật trang trí cùng một hàng dài thị nữ các thị nữ này chính là những cô gái bị tên tôn vân trước kia nhìn trúng liền chiếm đoạt mang về. xuân đức cũng phải công nhận đám thị nữ mà tôn vân chọn lựa không ai là không tư sắc cùng khí chất xuất chúng cả.
Hai người dọc theo hành lang, đi tới đâu thì đều nghe được đám thị nữ cung kính chào, long linh nhi thì không sao nhưng xuân đức thì cảm thấy cực phiền, có điều hắn cũng không định ở đây lâu nên cũng lười dạy bảo lại đám người này.
Cũng phải mất một lúc thì hai người mới đi ra ngoài nơi ở của xuân đức hiện tại. thực tế mà nói thì nơi này quả thực rất rộng lớn, xuân đức vẫn còn chưa định hình nổi là mình rút cuộc là mình đang ở chỗ quái nào nữa.
Hắn bây giờ cứ như bị ném lên mặt trăng vậy, may mà còn có long linh nhi bằng không hắn xác định là tìm đường mệt. nếu như hồn niệm không bị thương thì hắn cũng không phải vất vả thế này.
Sau khi rời khỏi nơi ở của xuân đức thì hai người dùng một chiếc phi thuyền bay tới một cái dịch chuyển trận pháp gần nhất. xuân đức nhận thấy một điều chính là việc hắn đi tới đâu liền có người chú ý đến hắn, nhất là khi thấy con bé long linh nhi bên cạnh thì những người này đều dùng ánh mắt quái lạ đánh giá hai người.
......
Sau khi dịch