Tiếp sau đó tôn khánh nguyên mang ra một viên cầu, khắc bên trên viên cầu là chi chít những kí hiệu khác nhau. sau khi được quán chú tiên lực vào thì viên cầu kia liền sáng lên, ngay lập tức một cái hư ảnh bản đồ hình thành. trên cái bản đồ kia lúc này đây có một điểm màu đỏ đang sáng nhấp nháy.
Sau khi quan sát được một lúc thì tôn khánh nguyên liền thu hồi viên cầu, cung kính nói :
" đại nhân, chúng ta hiện đang ở gần bát hung hải, chỉ cần đi thêm vạn dặm là có thể nhìn thấy bát hung hải. sau khi vượt qua bát hung hải thì chúng ta sẽ đến vạn thú lĩnh tiến vào khu vực quản hạt của đám quỷ tộc. mượn nhờ dịch chuyển trận pháp chúng ta có thể một lần nữa phản hồi bên kia. không biết ý của đại nhân thế nào ? "
Nghe vậy thì xuân đức có hơi nhăn mày, hắn còn định quay về vạn xà sâm lâm tìm lại mấy thanh kiếm cùng gặp đám người nhạn tuyết. lúc này đây hắn nghiêm túc hỏi :
" muốn quay về vạn xà sâm lâm thì đi đường nào gần nhất ? "
Tôn khánh nguyên lúc này cũng hơi khó xử nói :
" trên bản đồ thì không có con đường nào cả thưa đại nhân, hướng đi lúc trước thuộc hạ nói cũng là hướng đi gần nhất để đi tới vạn xà sâm lâm. nhưng nếu đại nhân có thể phản hồi đường cũ thì sẽ nhanh hơn."
Phản hồi đường cũ, hắn nghe vậy thì trong lòng không khỏi cười khổ, nếu được thì hắn còn cần hỏi người khác sao. suy tư một chút hắn vẫn là quyết định đi theo lộ tuyến mà tôn khánh nguyên nói ra trước đó.
Sau khi đã có quyết định thì hắn liền cùng những người khác lên đường.
........
Không qua bao lâu thì tổ đội của hắn đã nhìn thấy bát hung hải là cái bộ dạng gì.
Trước mắt bọn họ lúc này là biển cả mênh mông, nhìn không thấy điểm cuối, mặt biển rất hiền hòa, sóng biển lăn tăn. đôi khi lại có một ít tiên ngư nhảy ra khỏi mặt nước, nhìn qua đúng là một khung cảnh thanh bình.
" tiếp tục đi thôi." sau khi nhìn qua nơi đây hắn lại lạnh nhạt ra lệnh.
Tiếp sau đó cả đội ngũ lại một lần nữa lên đường, vì để tiết kiệm sức lực nên những người khác ai cũng lấy ra bảo vật phi hành riêng của mình. riêng về phần xuân đức thì khác hắn cũng không cần cái gì bảo vật mà cứ thế phi hành thôi, dù sao phi hành đối với hắn chẳng tiêu hao là bao.
Tốc độ của nhóm người xuân đức khá nhanh chớp mắt một cái đã bay đi được vài trăm dặm, chớp mắt thêm cái nữa đã thấy ở phía cuối chân trời, nháy mắt đến lần thứ ba thì đã không thấy tăm hơi ở đâu.
.....
Hai ngày sau...
Lúc này đây nhóm người của xuân đức đang ở trên một vùng biển băng, sau khi đi được hơn một ngày thì thời tiết thay đổi một cách đột ngột, đang gió mát, nắng ấm bỗng chốc lạnh ngắt. gió tuyết thổi ào ào, cái lạnh này khiến cho ba người tôn khánh nguyên,cửu công chúa cùng khổ đức nạp ăn không ít khổ.
Ba người bọn họ vừa phi hành vừa run lên từng hồi, chỉ như vậy thôi là biết nơi đây lạnh đến mức nào rồi.
Xuân đức vốn cũng có ý định cho ba tên này vào lại bên trong nhẫn chứa đồ của hắn nhưng ba người này lại cứ thích muốn chứng tỏ bản thân không có một người nào chịu lùi bước. có lẽ đây là bệnh chung của đám thiên tài rồi , thích chịu khổ kia ,sướng quá đâu có chịu được.
Không vào thì cũng liền thôi, xuân đức cũng chẳng hơi đâu quan tâm, nếu như mấy người này thích chịu khổ thì cứ việc thôi.
Ngay lúc hắn đang dùng hồn niệm đề phòng cùng chú ý xung quanh thì bất ngờ hắn cảm ứng được ấn ký của con rối trước kia của hắn. ngay lập tức hắn dừng lại bước chân, đứng yên tĩnh tâm cảm ứng.
Những người khác thấy hắn bỗng dưng ngừng lại bước chân thì cũng dừng lại theo, cả đám hai mặt nhìn nhau, mọi người đều nhìn thấy được trong mắt đối phương