Tiếp sau đó hai người lại nói chuyện với nhau một lúc lâu, mãi khi gần tới nửa đêm thì hai người mới dừng lại cuộc nói chuyện. sau đó xuân đức liền cáo từ ra về trước, trước lúc hắn đi về thì người kia có đưa cho hắn một cái hắc kim bài.
Hắn cũng không có ngay trước mặt ngày này kiểm tra cái lệnh bài kia mà trực tiếp bỏ vào bên trong một cái túi càn khôn"túi chứa đồ". sau khi cất cái hắc kim bài kia đi thì hắn nhìn người kia nói vài lời sáo rỗng rồi ra về.
Không qua bao lâu hắn đã từ bên trong lâm nhã hiên đi ra bên ngoài, lúc vừa bước ra khỏi cửa lâm nhã hiên thì thần sắc của hắn liền trở nên khác hẳn lúc trước, hắn lúc này nở một nụ cười đầy tà khí.
Cũng ngay lúc hắn bước ra ngoài bên ngoài lâm nhã hiên thì tại nơi mà hắn gặp người trung niên đột nhiên xuất hiện thêm 2 người mặc hắc bào, một người trong đó cất giọng khàn khàn nói :
" ta không hiểu vì sao ngươi lại phải dụng tâm trên người một tên tiểu bối nhiều đến vậy ? không phải chúng ta bây giờ đã không chế được đại bộ phận thành viên bên trong tôn gia rồi sao, cần gì phải hao tổn tâm trí trên người một phế vật như vậy làm gì."
Người trung niên lúc trước nói với xuân đức, lúc này nghe vậy thì khẽ cười, hắn nhấp khẽ một ngụm trà , sau đó từ tốn nói :
" ngươi không cần quan tâm ta làm gì, ngươi chỉ cần làm tốt việc của mình là được, việc ta làm có nói ra thì kẻ như ngươi cũng không thể hiểu được. vì vậy sau này đừng hỏi cái gì không phải việc mình."
Chỉ nghe một tiếng " hừ " lạnh, ngay sau đó căn phòng lại trở nên trống vắng hai người hắc y kia lại quỷ dị biến mất, ngồi trong phòng chỉ còn lại một mình trung niên nhân đang uống trà.
....
Lại một mình bước trên con đường đầy tuyết hắn lúc này tự dưng cảm thấy có đôi chút buồn chán, hắn cũng chẳng biết vì sao tự dưng lại cảm thấy vậy. hắn dừng lại , đứng giữa trời gió tuyết ngửa mặt nhìn lên trời đêm.
Sau một hồi lâu nhìn vào khoảng trời đêm vô tận thì hắn lại khẽ thở dài, nhẹ lắc đầu rồi hắn lại một mình tiếp tục bước đi. bây giờ ngoài đường cũng đã không còn người nào, đã nửa đêm hầu hết các hàng quán đều đóng cửa, nhà nào nhà nếu đều đã tắt đèn đi ngủ hoặc tu luyện.
....
Hắn cứ như vậy lững thững bước đi thời gian lặng lẽ trôi qua, bất tri bất giác hắn đã về gần tới nhà. nhưng ngay khi hắn đi tới một cái ngã rẽ quay về đại viện thì hắn lại nhìn thấy nữ nhân lúc trước ở lâm nhã hiên.
" hai chúng ta có thể cùng nhau nói chuyện một lát sao ? " ngay khi hai người đưa mắt nhìn nhau thì cô gái kia liền đã lên tiếng trước. giọng nói của nàng ta rất thanh nhưng lúc này đây nó lại pha lẫn một cái gì không được tự nhiên.
Nhìn kỹ cô gái trước mắt thêm một lần, xuân đức lúc này khẽ gật đầu nói :
" được."
Thấy xuân đức đã nhận lời thì cô gái kia nét mặt thoáng hiện lên sự vui mừng, nhưng nét vui mừng kia rất nhanh được che giấu đi, nàng ta lúc nói tiếp tục nói :
" vậy ngươi đi theo ta đến nơi này."
Nói xong nàng ta liền đi lướt qua xuân đức đi về một hướng khác, thân pháp của nàng rất nhanh thoáng một cái đã ở xa xa, xuân đức thấy vậy thì mặt không biểu tình, không nhanh không chậm bước theo sát phía sau cô gái.
Sau khi đi được tầm 20 phút thì hai người tới một nơi thập phần u tĩnh , khắp nơi xung quanh chỉ toàn là cỏ dại cao ngang đầu, nơi đây chỉ có một cây đại thụ, cây đại thụ kia rất lớn, cành lá xum xuê, tươi mơn mởn. ngay bên dưới tán lá của cây đại thụ kia là một ngôi nhà nhỏ làm bằng trúc, nhìn