Nghe được điều cố kỵ của nhạn tuyết thì lúc này sói mập cũng hiểu ra vì sao nàng ta lại e ngại những người ngoài kia như vậy, luôn phải dùng lời nói để đuổi những người kia rời đi mà không dám xuống tay.
Sói mập vốn cũng rất thông minh nhưng chỉ là so sánh với yêu tộc bình thường thôi, chứ nó nếu so với nhân loại thì lại có phần ngốc nghếch. có mỗi một vấn đề làm sao để nói cho nhạn tuyết biết là xuân đức có để lại cho nó mấy con rối rất mạnh thôi mà từ hôm qua tới giờ nó vẫn đang con xoắn xuyết là không biết có nên nói hay không.
Nhưng lúc này linh quang trong đầu nó chợt lóe, nó tự thấy bản thân thật thông minh, nó hớn hở hướng về phía nhạn tuyết nói :
" tiểu thư có cách rồi. trước khi đi chủ nhân có để lại cho ta một con rối rất mạnh nhưng cũng không quá mạnh. tiểu kim mãi lo nghĩ nên bây giờ mới nhớ ra."
Ý của sói mập là xuân đức để lại cho nó chỉ có một con rồi thôi , mà con rối kia không phải rất mạnh nhưng vì đang luống cuống nên nó chưa nghĩ ra được từ ngữ thích hợp. ở một bên nhạn tuyết nghe vậy thì không khỏi liếc xéo nó một cái rồi nói :
" tiểu kim người cũng thật đần à, việc còn trọng như vậy mà cũng không nhớ ra. vậy con rối mà đại ca ta để lại đâu. lấy ra đây cho ta xem."
Nhìn thấy nhạn tuyết cũng không có nghi ngờ hay dò hỏi gì thêm thì sói mập cũng âm thầm thở nhẹ ra một hơi, nếu mà bị bắt bẻ có khi nó lại tự cung khai ra hết. lúc này đây sói mập triệu hồi tới một con rối thần quân tiên cảnh đỉnh phong, đây cũng là con rối yếu nhất mà nó có trong tay.
" vèo "
Một tiếng xé gió vang lên, sau đó một hư ảnh dần dần ngưng thực biến thành một nữ nhân xinh đẹp độ tuổi 30. con rối nữ nhân này khi vừa xuất hiện liền cúi chào :
" xin chào tiểu thư, xin chào kim quản sự."
Nhìn thấy nữ nhân này thì nhạn tuyết thoáng cái ngẩn người, ánh mắt của nàng vô cùng nghi hoặc đánh giá nữ nhân trước mắt vài lượt sau đó nhìn qua sói mập nghi ngờ nói :
" tiểu kim ngươi nói nàng ta thực sự là khôi lỗi sao ? vì sao ta cảm thấy nàng ta giống như là một tu sĩ bình thường. chẳng có một đặc điểm nào của khôi lỗi cả vậy ?"
Sói mập nghe hỏi vậy thì cũng không biết làm sao để mà giải thích, nó chỉ nghe chủ nhân nói tất cả nhưng kẻ kia cùng với cô gái này đều là con rối, chủ nhân nói là con rối thì là con rối thôi , chứ còn vì sao con rối lại giống như người bình thường chỉ có chủ nhân mới biết. còn nó không có biết.
" cái này tiểu kim không có biết. chủ nhân nói là con rối thì tiểu kim tưởng nàng ấy là con rối. việc này tiểu thư tự đi hỏi chủ nhân đi tiểu kim không có biết. " sói mập nghĩ sao nói vậy luôn.
Nghe được câu trả lời của sói mập thì nhạn tuyết lại một lần nữa lườm nó một cái, nàng không hiểu vì sao ca ca lại thích một con đần nói như vậy.
Sau khi liếc xéo sói mập một cái thì nhạn tuyết ôn nhu cười cười hướng về phía nữ tử hỏi :
" xin hỏi vị tỷ tỷ tên gì ? không biết tỷ có thể giúp muội một việc nhỏ được không ? "
Con rối nữ tử lúc này hai mắt chớp động một chút sau đó liền nở một nụ cười xinh đẹp nói :
" thuộc hạ tên nguyệt vân lan, tiểu thư có thể gọi thuộc hạ là vân lan. chỉ cần việc mà tiểu thư phân phó thì thuộc hạ nhất định sẽ hoàn thành."
Vì là con rối có trí tuệ nên vân lan có khả năng tư duy cực kỳ nhạy bén. nàng