Trong khi xuân đức và trữ tình đang hú hí với nhau thì đã có 7- 8 thằng ở phía dưới nhìn thấy, kết quả là bây giờ bọn này nhìn xuân đức với ánh mắt hình viên đạn, sắc mặt cả lũ vô cùng bất thiện.
Xuân đức thấy vậy thọt thọt trữ tình nói :
" thấy chưa, đã bảo rồi mà, đệ nói là cấm có sai, mấy tên đứng như kỹ nữ kia chắc là bọn người theo đuổi tỷ ha?"
Mọi người bên cạnh khóe miệng co giật, nhất là bà lão và vị mỹ phụ thì càng biểu hiện rõ ràng, hai người lấy tay che trán có vẻ như bị ốm rất nặng.
Tiếng nói của xuân đức rất bình thường , không che giấu gì nên mọi người phía dưới cũng nghe được, mấy tên chắc là con ông cháu cha trong cái tông môn này thì ai cũng có vẻ mặt bất thiện x2.
Chờ bà lão xuống trước mở đường hắn thì mọi người mới theo sau , bà lão cũng chẳng giới thiệu gì nhiều chỉ qua loa lấy lệ nói nhóm người xuân đức là khách tới thiên phượng tông và sẽ ở lại một thời gian.
Nhóm người xuân đức được đưa tới một quả núi lớn , cái này gọi là dãy núi thì có lẽ đúng hơn vì nó gồm mấy ngọn núi chụm vào nhau. vì muốn thăm dò nơi đây nên hắn cố lết thân đi tham quan cùng với trữ tình bỏ mọi người ở ngọn núi bự, hắn bắt tay ra sau đầu chán ngắc nói :
" tình tỷ , thiên phương tông bự tổ chảng như vậy đi khi nào mới xong, mà đi đến đâu chúng ta cũng bị vây xem như con khỉ làm xiếc vậy, có chỗ nào thú vị không dẫn ta đi xem đi"
Thấy hắn lại bắt đầu lười di chuyển trữ tình cũng buồn bực, đi cùng đại mỹ nhân như mình mà tên này còn thiếu kiên nhẫn, hoạch sách, nàng trầm ngâm suy nghỉ chút nói :
" hay là đi xem tông môn chọn ra đại đệ tử chỗ ấy vô cùng náo nhiệt, cả 1000 năm mới tổ chức một lần đấy"
" đi xem thôi, xem cho mở rộng tầm mắt, mà tình tỷ này , tỷ năm nay bao nhiêu tuổi rồi" ..- xuân đức lại tí tửng trở lại.
Trữ tình lườm hắn cái đạo :
" ngươi không biết hỏi tuổi cô gái là rất mất lịch sự sao !!! đi thôi" nói xong nàng bay về phía bắc
Xuân đức tâm lý thầm nghĩ không lẽ cũng là một lão yêu bà giả nai, có khi nào người ta còn xứng chức bà rồi ấy chứ. may mà trữ tình không biết hắn suy nghĩ nếu không có khi nàng làm thịt hắn ngay và luôn.
...
...
...
Theo trữ tình phi hành một lúc thì đã đến một cái quảng trường trên một đỉnh núi, cũng không phải rất nhiều người, có mấy khuôn mặt mà hắn cũng biết lúc mới vào sơn môn, khi hai người tới nơi này thì trữ tình thì được mọi người hoan nghênh còn hắn bị ghẻ lạnh y như một con côn trùng có hại làm người ta chán ghét...
Dưới con mắt bất thiện của mọi người hắn vẫn ngồi kế bên trữ tình xem đánh nhau miễn phí, trận đấu tiếp theo là của hai người trình văn và bạch hạch, nghe trữ tình nói 2 người này tu luyện là kì tài ngút trời, mới vài trăm năm đã là huyền thăng cảnh rồi...
Xuân đức gật đầu lấy lệ một cái rồi thắc mắc nói :
" hai thằng kia làm cái dụt gì mà cứ chào hỏi mãi thế, tính làm cảnh à, đợi mãi mà không đánh nhau đi, toàn mấy lời ba láp ba xàm, cái quái gì bạch huynh tốt, rồi trình huynh cũng tốt, chắc không tốt thì các ngươi nhường nhau chắc, có khi lại nhân lúc bệnh làm thịt ngươi, đúng là đạo đức giả".
Ức chế xuân đức phun ra một thôi một hồi, trữ tình cũng tức giận cốc đầu hắn một phát nói :
" đồ ngốc cái này giữ tình đồng môn, đây là nguyên tắc cơ bản ngươi ý kiến cái gì chờ đi"
Thấy trữ tình tự dưng hóa thân làm bà chắn hắn ngạc nhiên, mình có làm gì nàng á, mặc dù chả hiểu ra làm sao tự dưng bị ăn đánh nhưng hắn vẫn nói ngọt cho nàng nghe, dù sao bây giờ hắn vẫn cần một người dẫn đường, khi nào hắn quen thuộc thì cũng cho nàng next luôn, đi cùng với 3 tiểu nha đầu thú vị hơn nhiều:
" tình tỷ bớt giận, hì hì, đệ chờ là được chứ gì"
Thấy hắn nghe lời như vậy nàng rất thích, hài lòng gật đầu, may mà nàng không biết xuân đức là ai nếu nàng biết xuân đức là đại nhân vật sinh tử cảnh thì có khi bây giờ nàng còn đang gật đầu phụ họa theo cũng nên.
Chờ tới mùa quyết thì hai con