Khi hai thân ảnh này vừa hiện ra thì tất cả những người nơi đây đều chú ý tới. lúc nhìn rõ là ai thì sắc mặt của lam thiên cùng lam thần đều kích động. hắn lập tức hô lớn :
" xuân đức đại ca cứu ta."
Ngay lúc lam thiên vừa hô lớn thì tên trung niên thái gia có tu vi tinh vương tiên cảnh trung kì liền hướng về phía hai người lam thiên ra tay, còn những kẻ khác thì ngay lập tức quay đầu bỏ chạy. bọn họ biết nếu không chạy thì chút nữa không có khả năng chạy nữa rồi. còn về phần trung niên tấn công lam thiên vì hắn tự tin vào bản thân, hắn có bí thuật có thể chạy trốn.
Cảm nhận được một chưởng đang như thái sơn áp đỉnh thẳng xuống bản thân thì sắc mặt của lam thiên ngay lập tức tái nhợt, không những hắn mà lão giả lam thần lúc này cũng tái đi, hắn bị thương quá nặng đã sắp đến mức đèn cạn dầu tắt. lúc trước hắn cũng chỉ là mạnh miệng mà thôi.
Lúc này đây lam đằng nhìn thấy một màn như vậy thì kinh hãi, hắn muốn ra tay cứu hai người lam thiên cùng lam thần nhưng tu vi của hắn cũng chỉ là tinh vương tiên cảnh sơ kì có muốn ngăn cũng vô lực. ngay lúc hắn định quay sang xuân đức cầu cứu thì hắn đột nhiên nhìn thấy tên trung niên thái gia mới vừa rồi còn đang hung ác lúc này bỗng dưng ngừng lại bước chân, sắc mặt hắn tím đen, cả người run lên từng hồi.
Một cái chớp mắt sau cả người hắn liền bốc hơi thành khói đen bay vào trong miệng của xuân đức. sau khi khói đen bị xuân đức cắn nuốt tất cả thì hắn khẽ liếm môi nói :
" mùi vị không tệ, chẹp chẹp. "
Lam đằng, lam thiên, lam thần nhìn thấy bộ dạng xuân đức vẫn như lúc trước nhưng không hiểu vì sao cảm thấy khí lạnh chạy dọc sống lưng. nhất là nụ cười của xuân đức lúc này, nụ cười kia càng thân thiện , càng hòa ái thì bọn họ càng thấy khủng bố.
Lại nhìn nơi mà tên tộc lão của thái gia vừa đứng, nơi kia lúc này chỉ còn lại mấy kiện bảo vật cùng một cái giới chỉ mà thôi.
Ngay lúc bọn họ còn chưa kịp lấy lại tinh thần thì hàng loạt âm thanh
" bịch bịch bịch..."
Vang lên. mấy chục tên tinh vương tiên cảnh sơ kì của thái gia vừa mới chạy lúc trước bây giờ đều đã biến thành mấy cái bao tải thịt nằm trên mặt đất, hô hấp bọn chúng yếu ớt vô cùng, nhìn giống như tùy thời có thể tắt thở vậy. cùng lúc này một âm thanh có vài phần buồn chán vang lên :
" đám này nên làm gì đây đại ca. luyện thành con rối chơi cho đỡ buồn hay sao ? đệ vẫn còn để bọn chúng sống đấy."
Nghe được âm thanh này thì lần thứ hai bọn người lam thiên, lam thần, lam đằng lạnh sống lưng, tóc gáy dựng đứng. cả đám theo bản năng đều lui về phía sau. âm thanh của bóng ảnh lúc này đã thay đổi hoàn toàn, không có ôn hòa như bình thường mà cực kì lạnh lẽo, âm u, thêm vào đó là một loại tà tính khiến người ta lạnh mình.
Xuân đức nhìn thấy một màn như vậy thì ho nhẹ một tiếng rồi nói :
" đều là người nhà. mọi người không cần sợ."
Bóng ảnh lúc này mới chú ý đến mấy người lam gia, hắn nhìn qua mấy người mỉm cười đang định nói gì thì đã thấy ba người kia lại lui về phía sau thêm vài bước, một đám không tự chủ được nuốt nước miếng ừng ực. ánh mắt nhìn hắn như nhìn thấy viễn cổ hung thú vậy.
Bóng ảnh cảm thấy rất bất đắc dĩ, hắn bỏ nốt trái tim đang cầm trên tay vào trong miệng vừa nhai vừa nói .
" ngoại trừ trái tim là có chút vị, còn lại đều là phế phẩm, thôi đệ về nhấm nháp mỹ thực của đệ đây."
Nói xong lời này thì bóng