“Vậy thì tốt, vậy thì tốt!”, ông cụ thở dài nhẹ nhõm.
Từ đó có thể thấy nỗi lo lắng trước đó của ông ấy.
“Đông Phương Hạ, vậy còn công trình khổng lồ độc nhất vô nhị mà con nói thì sao!”, trong một đêm được biết nhiều việc như vậy, Đông Phương Viêm càng thêm hiếu kỳ với công trình đó của con trai, ông ấy muốn biết, rốt cuộc công trình đó là gì, lại to hơn cung điện và võng đạo dưới lòng đất.
Đông Phương Hạ nghe xong, hơi khó xử, nhìn bố của mình: “Bố à, con có thể nói với mọi người, nhưng mọi người phải tuyệt đối giữ bí mật”.
Ông cụ nhìn thần sắc trịnh trọng mà trước nay chưa từng thấy ở Đông Phương Hạ, cũng phải hiếu kỳ.
“Đông Phương Hạ, chúng ta là người nhà của con, lẽ nào còn hại con sao?”
“Cũng chính vì mọi người là người thân của con, con mới nói với mọi người!”, Đông Phương Hạ nhìn sang ông cụ, bố và chú hai với ánh mắt thân thiết, mới nói: “Đó là một võng đạo dưới lòng đất thông đến các tỉnh phương Nam! Những đường ray bên ngoài vừa nãy, mọi người cũng nhìn thấy rồi, một khi “con đường” đó được nối thông, từ Yên Kinh đến biển S, nhiều nhất ba tiếng đồng hồ, đến GZ, nhiều nhất bảy tiếng đồng hồ! Tốc độ còn nhanh hơn xe lửa, hơn nữa, trên “con đường” đó cơ quan trùng trùng, không được sự cho phép của con, không lấy được thẻ thông hành của con, cho dù có người muốn đến phương Nam, họ cũng sẽ chết giữa đường!”
Ông cụ và mọi người nghe xong, liền đồng loạt đứng lên, kinh hãi nhìn Đông Phương Hạ.
Công trình này, thực sự còn khổng lồ hơn võng đạo và cung điện dưới lòng đất, chẳng trách Đông Phương Hạ thận trọng như vậy! Không thể tưởng tượng nổi, thật không thể tưởng tượng nổi!
Ông cụ và mọi người đều đang kinh ngạc, hồi lâu mới hồi thần lại, sau khi bình tĩnh cảm xúc lại, ông cụ mới lên tiếng hỏi: “Lối vào và lối ra ở chỗ nào, cháu phải thật cẩn thận! Đây không phải chuyện đùa, một khi để gián điệp nước ngoài biết đất nước chúng ta có “con đường” này, thì Yên Kinh sẽ không còn được an toàn!”
“Đúng thế, Đông Phương Hạ, cháu phải nghĩ kỹ lối vào và lối ra!”
Đông Phương Hùng cũng thầm lau mồ hôi, thằng cháu này của mình, trong đầu nó có gì vậy, quá thần kỳ!
Tuy Đông Phương Viêm không dặn dò, nhưng ánh mắt không hề yếu hơn Đông Phương Hùng.
Đông Phương Hạ gật đầu: “Đó là ‘con đường’ cháu chinh chiến, sao cháu lại không cẩn thận chứ! Cháu đã nói rồi, không có sự cho phép của cháu, không lấy được thẻ thông hành của cháu, không ai