Theo sự chỉ dẫn của Thư Lăng Vy, Đông Phương Hạ tới phố ăn vặt nổi tiếng nhất Yên Kinh, tìm một chỗ để xe máy.
Mặc dù nó không đáng bao nhiêu tiền, chỉ mấy trăm tệ mà thôi, nhưng Đông Phương Hạ vẫn phải giữ gìn, dù sao cũng là đồ đi mượn mà.
Thấy thế, Thư Lăng Vy tò mò hỏi: “Xe này là xe của anh thật hả?”
“Không phải, là xe mượn”.
Lúc này, Thư Lăng Vy càng thêm tò mò, biệt thự mà Bek Ji ở là căn xịn nhất ở Yên Kinh, sao lại mượn cái xe cà tàng này.
Vào phố ăn vặt, màn đêm buông xuống, ánh đèn hơi chói mắt, nhìn sang thì đông như trẩy hội, nhộn nhịp vô cùng.
Trước kia Đông Phương Hạ từng tới phố ăn vặt này rồi, nhưng đã sáu năm trôi qua, vả lại cũng không hay đến, vậy nên không có ấn tượng sâu sắc gì.
Ngửi hương thơm trong không khí, Đông Phương Hạ hít hà, cảm thán: “Vẫn là mùi hương trước kia, tiếc rằng không còn là tôi của trước kia nữa”.
Nghe vậy, Thư Lăng Vy hơi nghiêng khuôn mặt trắng nõn sang: “Anh từng tới nơi này rồi à? Chẳng phải nói đây là lần đầu tiên anh tới Yên Kinh sao?”
Đông Phương Hạ nhìn Thư Lăng Vy, cười gian nói: “Lời tôi nói mà cô cũng tin, sao cô không tin tôi có vợ rồi hả? Đúng thật là!”
“Anh có vợ hay chưa thì liên quan gì tới tôi? Dẫn anh tới đây là bởi vì tôi muốn cám ơn chuyện lần trước! Tôi cảnh cáo anh, đừng có ý đồ xấu với tôi, mặc dù tôi không thích chồng chưa cưới của tôi cho lắm, nhưng anh vẫn chưa đạt tới tiêu chuẩn chọn chồng của tôi”.
Tôi… Đông Phương Hạ hơi thộn mặt ra.
Hai người tìm một quán ăn vặt rồi vào trong.
Trông quán này khá được, chủ quán nhiệt tình tiếp đón, bọn họ gọi món đặc sản ở đây, lúc này Đông Phương Hạ mới hỏi: “Vậy tiêu chuẩn chọn chồng của cô là gì?”
“Hạnh phúc trong đời một cô gái là có một tình yêu ngọt ngào và một cuộc hôn nhân mỹ mãn.
Điều quan trọng nhất của một người đàn ông chắc là sự kiên cường, tôi nhất quyết sẽ không lấy những người mới chỉ thất bại một lần mà đã chán nản suy sụp, không thể gượng dậy được nữa.
Đàn ông phải làm phụ nữ cảm thấy an toàn, nếu chồng không thể chăm sóc mình, còn thường xuyên than vãn nỗi bất hạnh trước mặt vợ, để vợ mình phải gánh chịu nỗi khổ mà trên thực tế hoàn toàn có thể thay đổi được, đó là một sự thất bại”.
“Ừ, tôi tán thành quan điểm này, nói tiếp đi!”, Đông Phương Hạ chăm chú lắng nghe, những lời nói của Thư Lăng Vy rất có lý, đồng thời cũng rất thực tế.
“Chung thủy, điểm ấy khỏi cần nói nhiều, tôi tin rằng mọi cô gái đều không muốn chồng mình ngoại tình.
Đương nhiên, về điểm này thì tôi bó tay”, nghĩ tới chuyện chồng mình còn có những cô khác, Thư Lăng Vy rất bất lực.
Đông Phương Hạ hiểu ý của Thư Lăng Vy, anh gật