“Đêm đó sau khi cứu cô ở Gone with the Wind, tôi mới biết cô là vợ chưa cưới của tôi.
Cô say bí tỉ, tôi không biết cô là người của tôi đã đành, nhưng đã biết rồi thì tôi không thể đưa cô tới khách sạn được, vậy nên tôi đã đưa cô tới khu chung cư Long Uyển, để Dạ Ảnh chăm sóc cô.
Hôm sau cô tỉnh rượu, qua lời kể của cô, tôi mới biết những chuyện trước kia.
Lúc ấy tôi mới về Yên Kinh, ngay cả ông nội tôi còn chưa biết tôi còn sống, sao tôi có thể nói cho cô được! Sau đó tôi về nhà, bởi vì quá bận nên…”
“Vậy sao anh lại trở thành cậu chủ nhà họ Bek? Năm đó anh đã chạy trốn thế nào? Vì sao lại thay đổi nhiều đến vậy?”
Đông Phương Hạ cắn môi, ngước mắt nhìn bầu trời đầy sao: “Chuyện dài lắm! Là cảnh sát hình sự quốc tế, chắc hẳn cô phải biết rằng, kiểu người sống chung với hiểm nguy như tôi, sống sót đã là khó lắm rồi, một cậu thiếu gia ăn chơi làm sao có thể sinh tồn trong hoàn cảnh như thế được.
Lăng Vy, tất cả đều sẽ thay đổi, Đông Phương Hạ trong lòng cô, đã không còn là con người của sáu năm trước nữa!”
Nghe vậy, Thư Lăng Vy không khỏi nhớ tới những câu chuyện liên quan tới Huyết Lang, quả thực là hết sức nguy hiểm.
Nghĩ lại cũng đúng, một cậu ấm sống trong nhung lụa làm sao có thể sinh tồn trong hoàn cảnh ấy được!
“Vậy những năm qua anh sống có tốt không?”
“Không tốt mà bây giờ tôi có thể ngồi đây trò chuyện với cô được sao?”, Đông Phương Hạ trợn trắng mắt, nhìn sang khuôn mặt xinh đẹp của Thư Lăng Vy, cười gian nói: “Vừa rồi cô nói gì ấy nhỉ? Nếu Đông Phương Hạ có một nửa năng lực của tôi, cô sẽ lập tức gả cho anh ta, đúng không?”
“Đúng là tôi đã nói như thế, nhưng tôi vẫn phải quan sát thêm đã, xem anh có thực lòng với tôi không!”
Chuyện đã nằm trong tầm tay rồi, vậy thì cứ để nó diễn ra một cách tự nhiên đi.
Đông Phương Hạ tốt hơn những gì cô nghĩ, hoàn toàn phù hợp tiêu chuẩn chọn chồng của cô, ăn đứt đám cậu ấm suốt ngày cần bảo vệ kia, hơn nữa trong quá trình tiếp xúc, cô cũng không ghét anh.
Nghĩ tới những điều ấy, Thư Lăng Vy dần bình thường trở lại, thoải mái khoác tay Đông Phương Hạ, cười đùa: “Anh nợ tôi mấy năm thanh xuân, có phải nên nghĩ tới chuyện trả nợ không?”
Đông Phương Hạ cúi đầu nhìn bàn tay trắng nõn của Thư Lăng Vy, hơi sửng sốt rồi bĩu môi nói: “Tôi không có thời gian để cô quan sát đâu, tóm lại tôi chính là người như thế, lấy hay không tùy cô.
Lại nói, đợi cô quan sát xong thì có thể nhà họ Tư Mã và Tào Bang đã chém tôi thành tám mảnh rồi ấy chứ! Còn những gì nợ cô ấy hả, đợi tôi trả lại lúc ở trên giường, ha ha…”
Thấy Đông Phương Hạ cười trắng trợn như thế, Thư Lăng Vy quơ nắm đấm trước mặt anh: “Trên giường hả? Anh có muốn