“Không có ông nội và mọi người toàn lực trợ giúp, anh đối phó với nhà họ Tư Mã phải đi đường vòng! Hơn nữa, như vậy, người nhà họ Tư Mã sẽ không lo đến người phía sau anh!”, Thư Lăng Vy cũng phải lo lắng.
Đông Phương Hạ nghe xong, dừng bước chân, quay người nhìn Thư Lăng Vy, cười nói: “Làm sao, lo cho tôi à! Không phải chứ, đã yêu tôi nhanh như vậy!”
“Đúng thế, tôi yêu anh rồi! Lo một ngày anh chết trên chiến trường, bỏ lại cô nhi quả phụ chúng tôi.
Thật đáng thương!”
Hai tay Thư Lăng Vy ôm trước ngực, ngẩng đầu nói, còn giả bộ đáng thương!
Đông Phương Hạ thấy vậy liền trợn mắt, vô cùng bực bội! Người phụ nữ này, ăn nói thế nào vậy, có kiểu trù ẻo người đàn ông của cô như vậy sao! Đông Phương Hạ đảo mắt, cười âm hiểm nói: “Nghe cô nói, nếu tôi không làm chút gì đó thì thực sự có lỗi với bản thân rồi!”
Đông Phương Hạ nói xong, lật tay ôm lấy vòng eo thon nhỏ của Thư Lăng Vy, sau đó, nhẹ nhàng vuốt ve lưng cô.
“A… buồn…”
Thư Lăng Vy vùng thoát khỏi bàn tay ma quỷ của Đông Phương Hạ, nhảy sang một bên, cười ha ha nhìn Đông Phương Hạ, nói: “Lưu manh, đang ở bên ngoài, anh sờ cái gì! Chỉ được sờ không được ăn, anh không khó chịu à?”
Đông Phương Hạ: “…”, người phụ nữ này, mẹ kiếp, công khai trêu đùa mình.
Đông Phương Hạ toát mồ hôi trán.
Thư Lăng Vy thấy dáng vẻ ấm ức của Đông Phương Hạ, liền vui vẻ trong lòng, ưỡn ngực, hai con thỏ trắng nhỏ “soạt” bật lên, tiếp tục trêu đùa Đông Phương Hạ.
“Tôi là vợ chưa cưới của anh, sớm muốn cũng là của anh, tối nay thấy thân thủ đáng sợ của anh, không cần đấu nữa, tôi nhận thua! Anh đang bị thương, không được vận động mạnh, đợi anh bình phục đã! Tìm một nơi lãng mạn, tôi mặc nội y gợi cảm của tôi, cho anh no con mắt!”
Tôi thèm vào! Đông Phương Hạ suýt chóng mặt ngã lăn xuống đất, nhìn “đôi núi” đầy đặn của Thư Lăng Vy, nghe xong những lời khiến người ta chảy máu mũi, cơ thể Đông Phương Hạ hơi có phản ứng, muốn khóc mà không ra nước mắt nhìn Thư Lăng Vy: “Được thôi, cô đã nói như vậy, tôi cũng không quan tâm trên người có bị thương hay không, cũng không cần tìm nơi lãng mạn! Cô xem bây giờ đã nửa đêm rồi, xung quanh không còn ai, gió thổi mát lạnh, xử cô ngay tại chỗ là được rồi”.
“Được thôi, đuổi bắt được tôi thì cho anh!”
Thư Lăng Vy khoanh hai tay, cười gập cả lưng, chạy về phía trước.
Đông Phương Hạ thấy