Bước ra khỏi con hẻm nhỏ, nghĩ đến việc tối nay, nụ cười trên khóe miệng Đông Phương Hạ càng thêm xán lạn, Hải Bang có cao thủ như Trương Vũ Trạch! Thật là không ngờ! Hải Bang đã có cao thủ, Tào Bang nhất định cũng có cao thủ mà mình không biết, thêm nữa bọn chúng còn có một người thích bày mưu mô, ván cờ này, không biết Hải Bang và Tào Bang chơi như thế nào đây! Nhà họ Tư Mã có cho Lang Quân “qua sông” không đây.
Mỗi khi Đông Phương Hạ suy nghĩ về việc gì đó, Diệc Phi đều yên lặng! Người đàn ông bên cạnh, trọng trách phải gánh vác, quá nhiều rồi! Mặc dù mỗi lần ở cạnh anh đều sẽ xảy ra một vài chuyện, nhưng chưa có lần nào khiến cô lo lắng.
Chỉ trong vài ngày, Diệc Phi cảm thấy cuộc sống của mình còn thú vị hơn cả hơn hai mươi năm đã qua, tất cả, đều do chồng chưa cưới mang lại.
“Đông Phương Hạ, sao tối nay anh lại trở nên tốt bụng như vậy! Anh trai Trương Hàm muốn giết anh, với tác phong của anh, hẳn là sẽ không bỏ qua cho anh ta dễ dàng như vậy!”
Trên đường phố, người đi lại đã bắt đầu thưa thớt! Dưới ánh đèn nê-ông! Diệc phi nói ra nghi hoặc trong lòng mình.
Nghe thấy vậy, con ngươi Đông Phương Hạ khẽ chuyển động vài cái! Mỉm cười! Nhưng lại không nói gì, vẻ mặt anh lộ ra chút sâu xa khó hiểu.
Thấy vậy, Diệc Phi trợn tròn mắt: “Không muốn nói thì thôi! Em chỉ tò mò mà thôi! Thả hổ về rừng, cho dù anh ta là anh rể tương lai của An Nhiên, anh cũng không phải chỉ vì điểm này mà làm thế đi!”
“Theo như em nói, anh người đàn ông của em là kẻ khát máu thành tính rồi! Em nói đúng, thả anh ta, một là bởi vì An Nhiên, hai là còn có một vài nguyên nhân khác! Ha ha…cái này về sau sẽ nói cho em biết!”
“Thần thần bí bí, lưu manh, tối anh có muốn về nhà không!”
“Không, về nhà cũng không có tác dụng gì, ôm người đẹp khuynh quốc khuynh thành lại không thể làm gì, đây không phải là muốn ép chết anh sao! Anh vẫn nên tìm một người có thể làm gì đó để dập lửa”, Đông Phương Hạ cười xấu xa nói.
Không biết xấu hổ, lưu manh! Em có nói là không cho anh sao! Rõ ràng có việc khác, lại bịa ra lời nói dối như vậy chọc tức em, đúng là tên xấu xa! Diệc Phi mắng thầm một câu! Nói: “Vậy anh đi dập lửa đi! Em phải về rồi!”
Anh…ông đây…Nam Cung Diệc Phi này thật sự để mình đi tiêu khiển à! Trong lòng Đông Phương Hạ buồn bực! Muốn nói thêm gì đó, Nam Cung Diệc Phi đã bắt một chiếc xe taxi, trước cửa kính