“Là Vỹ Kỳ à, vừa đến phải không!”, Đông Phương Hạ mở mắt, nhẹ giọng hỏi.
Hoàng Vỹ Kỳ không biết Đông Phương Hạ tìm mình có việc gì, đối diện với Huyết Lang thủ đoạn tàn nhẫn, khó mà suy đoán, anh ta thực sự không dám có chút chậm trễ, do dự một lúc, nói: “Nhận được điện thoại của Dạ Ảnh, tôi sắp xếp phó đường chủ trấn giữ chiến đường, rồi mới đến!”
“Ồ, không sao! Tôi gọi anh đến là muốn đích thân nói với anh, vừa nãy tôi và mấy người Tây Môn mở cuộc họp nhỏ, còn nội dung, anh Hồ sẽ nói với anh! Còn nữa, A Thành sẽ rời khỏi một thời gian.
Anh, Vũ Thần, A Phi không cần lo lắng cho anh ta!”
Hoàng Vỹ Kỳ nghe xong liền thắc mắc: “Huyết Lang, anh muốn A Thành đi đâu? Thương tổn của cậu ta còn chưa hồi phục hoàn toàn!”
Đông Phương Hạ biết bốn anh em Hoàng Vỹ Kỳ, Tạ Vũ Thần, A Phi, A Thành tình sâu nghĩa nặng! Nhìn ánh mắt thắc mắc của Hoàng Vỹ Kỳ, anh liền đứng lên, lắc đầu cười, không nói ra lý do.
Hoàng Vỹ Kỳ thấy vậy, biết mình đã hỏi câu không nên hỏi! Nếu Huyết Lang muốn hại A Thành, cũng sẽ không xảy ra chuyện sau này rồi, càng sẽ không tiêu hao nội lực chữa bệnh cho A Thành! Nói không chừng có việc để A Thành đi làm! Thế là, hơi khom lưng trước mặt Đông Phương Hạ, nói:
“Huyết Lang, nếu không có việc gì, tôi đi trước tìm anh em Ngạn Hạo!”
Hoàng Vỹ Kỳ này, phản ứng thật nhanh! Biết mình hỏi câu không nên hỏi, Đông Phương Hạ thích thú nhìn Hoàng Vỹ Kỳ một cái, mỉm cười, nói: “Cùng đi đi, anh tìm anh Hồ, tôi tìm A Thành!”
“Ừm”.
Sau đó, Hoàng Vỹ Kỳ đến tầng ba tìm Hồ Ngạn Hạo! Đông Phương Hạ đến tầng bốn, đến trước cửa phòng của A Thành, Đông Phương Hạ nghe thấy bên trong phát ra âm thanh “tu tu tu tu”, sau khi xua tay bảo người anh em canh giữ lối đi tránh xa một chút, rồi mới gõ cửa!
Đông Phương Hạ là thống soái Lang Quân, vốn có thể trực tiếp đẩy cửa đi vào, nhưng anh không làm vậy, mà gõ cửa trước, như vậy cũng là tôn trọng A Thành.
“Vào đi”.
Có nước ép ngọc khấu, thương tổn của A Thành hồi phục vô cùng nhanh! Gần mười ngày ngắn ngủi, không những có thể xuống giường, còn có thể vứt bỏ cây trượng mà anh em chuẩn bị cho anh ta, thử đi lại!
A Thành nghe thấy có người gõ cửa, cứ nghĩ là anh em phía dưới mang bữa ăn đêm cho mình, đâu biết khi vừa quay đầu thì nhìn thấy Đông Phương Hạ, liền ngẩn người tại chỗ.
“Huyết Lang, muộn… muộn vậy rồi, anh còn chưa nghỉ ngơi sao?”
Giọng nói của A Thành