“Rầm…!”
Giây tiếp theo, cậu chủ hách dịch của Hải Bang ấy bay đi, đụng đổ hai cái bàn đằng sau rồi ngã xuống đất, kêu la rên rỉ không ngừng.
“Cậu chủ…”
“Chó chết, mày chán sống rồi!”
Dám côn đồ không ngờ rằng Đông Phương Hạ đang tươi cười mà lại ra tay bất thình lình như thế.
Tống Khải có thân phận thế nào cơ chứ, bây giờ tới đây chơi rồi gặp chuyện, bọn họ sẽ chết chắc! Thế là tên nào tên nấy liều mạng lao về phía Đông Phương Hạ.
Đông Phương Hạ ôm lấy Thư Lăng Vy, nhìn đám côn đồ không biết trời cao đất dày ấy rồi cười lạnh một tiếng.
Anh đang định ra tay thì một bóng người lướt tới, chỉ thoáng cái, bảy, tám tên côn đồ ngã lăn ra đất, thậm chí còn không nghe thấy tiếng hét nào.
Cuộc xô xát ở bên này thu hút sự chú ý của những người khác, bọn họ lập tức kéo nhau tới.
Tây Môn Kiếm đi tới bên cạnh, Đông Phương Hạ nhìn Thư Lăng Vy đang mê man trong lòng, nói với anh ta: “Chuyện ở đây giao cho các anh”.
Dạ Ảnh lập tức ra khỏi quán bar, lái xe của Đông Phương Hạ tới, dìu Thư Lăng Vy vào rồi nổ máy xe.
“Này… Tỉnh lại đi! Nhà chị ở đâu, để tôi đưa chị về”, Đông Phương Hạ lắc người Thư Lăng Vy.
“Đừng quấy rầy tôi… Tôi… Ọe… Ọe…”
“Dừng xe lại mau, Dạ Ảnh, cô ấy sắp…”
Đông Phương Hạ còn chưa nói ra chữ cuối cùng thì Thư Lăng Vy đã nôn ra, hơn nữa còn nôn vào người anh.
Mùi rượu nồng nặc cộng với chất bẩn trên người, khiến Đông Phương Hạ chỉ muốn quăng Thư Lăng Vy ra khỏi xe.
Mẹ kiếp, anh đúng là tự chuốc thêm phiền phức! Cứu người xong cứ vứt ở quán bar là được, sao phải đưa về làm gì! Anh… Đông Phương Hạ chỉ muốn giết Thư Lăng Vy luôn thôi.
Dạ Ảnh nhìn qua gương chiếu hậu, thấy được vẻ mặt khóc không ra nước mắt của cậu chủ nhà mình, âm thầm nhìn Thư Lăng Vy mấy lần.
Cô gái này may mắn thật đấy, ngay cả “cô nàng thép” như cô chủ nhà mình cũng không dám làm thế…
“Cậu chủ, chúng ta đi đâu đây?”, Dạ Ảnh cẩn thận hỏi.
“Đông Phương Hạ, tên khốn, biết mình chết mà còn sắp đặt hôn ước ấy, anh cướp đi sáu năm thanh xuân của tôi… Đồ khốn kiếp…”
Đông Phương Hạ đang định nói “tới khách sạn” thì Thư Lăng Vy lại lẩm bẩm như thế, khiến vẻ mặt của anh trở nên phức tạp.
Tuy rằng giọng của Thư Lăng Vy không mấy rõ ràng, nhưng Đông Phương Hạ vẫn nghe thấy hết.
Anh quay khuôn mặt trắng nõn của mình sang, nhìn chăm chú vào Thư Lăng Vy.
Nói thế thì cô là vợ chưa cưới của anh, và cũng mang tới phiền phức