Phụ nữ mà! Một tháng có một lần, việc này phải hiểu, cũng phải thông cảm! Đông Phương Hạ muốn đi vào an ủi, đảo mắt suy nghĩ, anh cảm thấy bây giờ không vào thì tốt hơn, ngộ nhỡ người phụ nữ đó biết mình giả bộ tức giận, với tính khí của cô ấy, thì không phải xong rồi sao! Sau này còn cả nửa cuộc đời nữa cơ! Bị cô ấy đàn áp thì không hay, không thể để cô ấy làm Võ Tắc Thiên thứ hai trong lịch sử nước Z.
Hay là đợi trời sáng rồi đưa cô ấy ra ngoài chơi, trêu chọc cô ấy, để cô ấy vui vẻ! Ừm, cứ vậy đi! Sau khi đưa ra quyết định, trong lòng Đông Phương Hạ thoải mái hơn rất nhiều!
Hầy… đã lâu không ngủ trên sofa rồi! Đông Phương Hạ thở dài một tiếng, về đến phòng khách, nằm trên sofa, một lát, liền chìm vào giấc ngủ.
Trong phòng, trong lòng Thư Lăng Vy rất khó chịu! Khó khịu không phải vì Đông Phương Hạ nói vậy, mà hối hận tại sao mình lại trêu chọc Đông Phương Hạ vào lúc ‘bạn tốt’ của mình đến làm khách, đây không phải cầm hòn đá đập vào chân mình sao!
Sau khi nức nở nghẹn ngào, cô liền đứng dậy, nhẹ nhàng đi ra phòng khách, khi nhìn thấy Đông Phương Hạ nằm ngủ trên sofa, không ra ngoài, đầu tiên là ngẩn người, sau đó, quay người đi vào ôm chăn mang ra ngoài!
Bước chân của Thư Lăng Vy rất nhẹ, rất nhẹ! Trước đó cô biết Đông Phương Hạ rất mệt! Vì vậy không dám gây ồn khiến Đông Phương Hạ tỉnh dậy vào lúc này! Cô nhẹ nhàng đắp chăn cho Đông Phương Hạ, ngắm Đông Phương Hạ bình thản ngủ say! Trong lòng Thư Lăng Vy vô cùng khó chịu!
Thư Lăng Vy dịu dàng hôn lên trán Đông Phương Hạ! Cô yên lặng ngồi xuống, ngắm nhìn người đàn ông tương lai của mình!
Nếu Thư Lăng Vy biết suy nghĩ vừa nãy của Đông Phương Hạ, sẽ còn thế này không! Có lẽ sớm đã lôi Đông Phương Hạ dậy từ sofa, đánh một trận! Đáng tiếc, cô còn chưa hoàn toàn hiểu người đàn ông bên cạnh.
…
Không biết qua bao lâu, phía đông có chút ánh sáng! Bên ngoài phòng khách cũng bắt đầu có tiếng trò chuyện! Lát sau, Dạ Ảnh bưng bữa sáng thịnh soạn đẩy cửa đi vào, khi nhìn thấy cảnh trước mắt, hơi ngẩn người, lòng nghĩ sao cậu chủ lại ngủ trên sofa, không phải là phu nhân không cho