Đi lên tầng bốn, đám Tây Môn Kiếm, Bạch Vỹ, Hồ Ngạn Hạo đều ở đó, Thư Lăng Vy khoác tay Đông Phương Hạ, Đông Phương Hạ đi tới trước mặt nhóm Tây Môn Kiếm trong ánh mắt tôn kính của các anh em.
Thấy các anh em đều hết sức phấn khởi, Đông Phương Hạ âm thầm gật đầu.
Anh nhìn mọi người, lớn tiếng nói với đám Tây Môn Kiếm: “Mấy ngày nay không có việc gì, mọi người không cần căng thẳng, cứ làm chuyện của mình thôi!”
“Vâng, Huyết Lang”.
Sở dĩ Đông Phương Hạ nói lớn tiếng như thế, là bởi vì muốn một số người ở đây nghe thấy, và tất nhiên là có mục đích.
Đương nhiên, sao đám Tây Môn Kiếm lại không biết cho được, nội gián mà Tào Bang phái tới đang ở đây mà, chỉ có điều hiện tại bọn họ không muốn để lộ ra mà tôi, bởi vì hiện tại vẫn chưa tới lúc.
Sự phối hợp của đám Tây Môn Kiếm khiến nụ cười trên mặt Đông Phương Hạ càng thêm rạng rỡ, nhưng đằng sau nụ cười rạng rỡ ấy là sát ý lạnh lẽo.
Dạ Phong đi tới trước mặt Đông Phương Hạ, nhẹ giọng hỏi: “Huyết Lang, anh tìm tôi?”
Đông Phương Hạ gật đầu, liếc nhìn người nào đó rồi cười nói: “Dạ Phong, khoảng thời gian vừa qua các cô cũng mệt mỏi rồi, để bản thiếu gia đưa các cô đi thả lỏng, thấy sao? Dạ Ảnh, cô cũng đi đi, Tây Môn thì thôi nhé, đâu thể bắt bản thiếu gia dẫn mấy thằng đàn ông đi dạo phố được!”
Nghe vậy, các anh em trong phòng đều nở nụ cười, còn đám Tây Môn Kiếm, Bạch Vỹ, Hồ Ngạn Hạo nghe vậy thì đều bực bội lắc đầu.
Nếu không vì biết Huyết Lang có mục đích khác, mọi người sẽ không hẹn mà cùng tặng anh một động tác tay thông dụng trên toàn thế giới mất.
Dạ Phong và Dạ Ảnh cũng không cho rằng Đông Phương Hạ dẫn bọn họ đi chỉ để chơi, bởi vì anh đã từng nói rồi, những lúc cần thiết, phải cho nội gián nhìn thấy một vài sự thực.
Vả lại, thân thủ của Dạ Phong và Dạ Ảnh không kém, tài bắn súng hàng đầu, hiện tại cậu chủ đột nhiên gọi hai chị em bọn họ đi theo, lẽ nào sát thủ của Phong Ba tới rồi? Nhưng vì sao bên mình lại không nhận được tin gì?
Dạ Phong cảm thấy khó hiểu, công tác tình báo của Chu Tước Đường luôn rất chuẩn xác, chẳng lẽ đã xảy ra điều gì ngoài ý muốn rồi?
Thấy Dạ Phong chìm vào dòng suy tư, Đông Phương Hạ bước tới, véo khuôn mặt xinh đẹp của cô ấy, nói: “Nhóc ngốc, còn