Nhìn thấy tấm thẻ ấy của Đông Phương Hạ, quản lý xỉu ngang xỉu dọc, ánh mắt trở nên mê mang và khiếp sợ.
Đúng thế, là khiếp sợ! Ông ta từng nhìn thấy tấm thẻ ấy rồi, nhưng không phải trong hiện thực, mà là do Ngô Tuấn cho mọi người xem lúc họp.
Đó là thẻ kim cương mà nhà họ Bek dành tặng cho các nhân vật có máu mặt trên thế giới.
Trên toàn thế giới, tuyệt đối sẽ không có quá mười người sở hữu tấm thẻ này!
Hơn nữa, người sở hữu nó như được ‘bật đèn xanh’ trong mọi lĩnh vực của nhà họ Bek, chỉ cần tới sản nghiệp của nhà họ Bek thì đều được miễn phí, thậm chí còn có thể rút hàng chục tỷ đô từ các ngân hàng lớn trên thế giới với danh nghĩa nhà họ Bek.
Lúc này, quản lý mới biết rằng, cho dù người đang đứng trước mặt mình không phải là người nhà họ Bek thì kiểu gì cũng phải có mối quan hệ nào đó với nhà họ Bek.
Sau khi quẹt thẻ, thấy quản lý vẫn thộn mặt ra đó, Đông Phương Hạ cười khẽ một tiếng rồi dẫn đám Thư Lăng Vy rời khỏi đây, trước ánh mắt ngạc nhiên của mọi người.
Đợi đến khi bóng dáng của bọn họ hoàn toàn biến mất, quản lý mới hoàn hồn lại.
Thấy Đông Phương Hạ và Dạ Ảnh đã đi rồi, quản lý lập tức hỏi nhân viên thu ngân: “Kiểm tra lại xem số thẻ của anh vừa rồi là bao nhiêu?”
Quản lý lên tiếng, nhân viên đâu dám chần chừ, ngón tay gõ trên bàn phím, sau đó ngước mắt nói: “Bek J00001”.
“Bek J00001….
Bek J00001…”
Quản lý lẩm bẩm mấy lần, đột nhiên, như thể nghĩ tới điều gì đó, ông ta trợn to mắt, nhìn theo phương hướng mà Đông Phương Hạ đi, sắc mặt trở nên trắng bệch.
Sau khi điều chỉnh lại tâm trạng của mình, quản lý lập tức sa thải nhân viên bán hàng coi thường khách hàng kia, còn khảo