Nghe vậy, Nam Cung Diệc Phi dở khóc dở cười.
Nếu quản lý nhà hàng mà nghe thấy câu này của Đông Phương Hạ thì không biết sẽ tức đến mức nào đây! Phải biết rằng, nơi này là một trong những nhà hàng lớn cao cấp nhất Yên Kinh, vậy mà Đông Phương Hạ lại nói là tạm được.
“Có anh ở đây thì bọn em không cần trả tiền rồi!”, Đông Phương Mịch Ngâm cười hì hì.
“Nói gì đó nhóc! Sao có anh thì lại không phải trả tiền hả? Chẳng lẽ các em định làm anh nhẵn túi sao? Anh nói cho em biết, bây giờ anh chẳng thiếu gì hết, chỉ thiếu tiền thôi!”
“Xì, anh mà thiếu tiền ấy hả? Em thấy anh chả bao giờ thiếu tiền hết, anh đưa ví tiền cho em là bọn em sẽ không cần trả tiền!”, Đông Phương Mịch Ngâm thò tay lục tìm trên người Đông Phương Hạ.
Đông Phương Hạ giữ chặt ví tiền của mình.
Đùa à, mặc dù trong ví tiền của anh không có nhiều tiền mặt, nhưng mấy tấm thẻ trong đó còn khiến người ta khiếp sợ hơn cả tiền.
Đông Phương Hạ không ngại cho em gái mình, nhưng có một số thứ không thể để cô ấy nhìn thấy được.
Những người đang ngồi ở đây đều không tin tưởng Đông Phương Hạ, nhưng Nam Cung Diệc Phi lại cảm thấy bán tín bán nghi.
Mặc dù nhà họ Bek rất giàu, chồng chưa cưới của cô tuyệt đối không nghèo, nhưng số vốn để thành lập tập đoàn Thiên Lang là một con số khổng lồ, hơn nữa Lang Quân cũng luôn cần đến tiền, cho dù Đông Phương Hạ có giàu đến mấy thì e rằng trên người cũng không còn bao nhiêu.
“Mịch Ngâm, em phải biết tôn ti trật tự, anh ấy là anh trai em!”, Nam Cung Diệc Phi lên tiếng, cắt đứt trò đùa của Đông Phương Mịch Ngâm, sau đó cô âm thầm nhét tấm thẻ vàng của mình vào tay Đông Phương Hạ qua gầm bàn.
Nắm tấm thẻ vàng trong tay, Đông Phương Hạ sửng sốt.
Anh chỉ nói đùa với Đông Phương Mịch Ngâm thôi, không ngờ Diệc Phi lại tưởng thật, còn lén đưa thẻ vàng của cô cho anh, để anh đi thanh toán cho khỏi mất mặt.
Anh thật sự rất cảm động trước hành động ấy.
Quả là một cô gái tốt!
Đông Phương Hạ lại lén trả lại thẻ vàng cho Nam Cung Diệc Phi, sau đó