“Thôi đi…Đừng tưởng rằng tôi không nhìn ra! Anh là cố ý chọc giận Tư Mã Trưởng Phong”, Thư Lăng Vy trợn mắt.
Giống như Thư Lăng Vy nói, Đông Phương Hạ là cố ý chọc giận Tư Mã Trưởng Phong! Ngoại trừ tối đó, nhà họ Tư Mã cũng không phái người đến đối phó mình nữa, điều này khiến Đông Phương Hạ cảm thấy không ổn, ai biết nhà họ Tư Mã đang ủ mưu gì!
Tư Mã Trưởng Phong đã trưởng thành hơn rất nhiều so với sáu năm trước, nhưng mưu tính của anh ta chẳng ra gì! Đông Phương Hạ muốn chọc giận anh ta, để anh ta phái người đến đối phó mình, như vậy, Đông Phương Hạ có thể biết được nhà họ Tư Mã bọn họ rốt cuộc có bản lĩnh lớn như nào, trong tay có bao nhiêu quân cờ.
Tư Mã Trưởng Phong đột nhiên xuất hiện ở nhà hàng mình dùng cơm, Đông Phương Hạ tuyệt đối sẽ không nghĩ đó là sự trùng hợp! Còn có điều đáng suy nghĩ nhất là, lúc mình bỡn cợt Tư Mã Trưởng Phong, mặc dù anh ta tức giận! Còn động thủ với mình, tại sao không liều mạng tiếp! Đây rốt cuộc là tại sao, mình là hung thủ giết chết anh trai anh ta, còn là người đâm anh ta mười mấy nhát! Thù này, sâu như biển, theo lẽ thường, nếu tình cờ gặp! Tư Mã Trưởng Phong sẽ không như vậy, lẽ nào anh ta cũng là đang thăm dò mình! Hay là còn có mục đích khác.
Đông Phương Hạ nhớ lại trong đầu một lượt chuyện vừa rồi, đột nhiên anh cảm thấy ánh mắt lúc đó của Tư Mã Trưởng Phong rất kỳ lạ, dường như là đang xác định gì đó!
Đột nhiên, trong đôi mắt thâm sâu của Đông Phương Hạ sáng lên! Mày kiếm đang khẽ chau liền giãn ra, nụ cười trên mặt càng thêm chói mắt! Ngay lập tức nói với Dạ Ảnh ngồi ở ghế lái: “Đến địa bàn của Tào Bang!”
Xem ra, Tư Mã Trưởng Phong là muốn đích thân xác định bên cạnh mình mang theo bao nhiêu người! Còn có tài nghệ của mấy người Dạ Ảnh bọn họ, như vậy tiện cho anh ta đưa ra quyết định phái người như nào đến giết mình.
Tối nay, xem ra lại không nhàn rỗi nữa!
“Đến địa bàn của Tào Bang? Đông Phương Hạ, anh muốn chết cũng không cần phải làm như vậy, Tào Bang là nhà của Tư Mã Trưởng Phong, vừa rồi anh đối với Tư Mã Trưởng Phong như vậy, bây giờ lại muốn chạy đến địa bàn của bọn họ, thật là can đảm!”
Thư Lăng Vy cười ha ha nói, nhưng lại không nhìn thấy sự lo lắng của cô,