Trương Vũ Trạch thấy vậy liền nghi hoặc! Người bên cạnh, hơi thở của cậu ta sao ôn hòa như vậy, không giống tối qua, sắc bén! Hai người cùng ngồi giống như bạn bè.
“Sao thế, cãi nhau với em gái anh rồi! Bị cô ấy lạnh nhạt, thật đáng thương!”, Đông Phương Hạ nói mát, nụ cười trên khuôn mặt là vĩnh hằng.
Trương Vũ Trạch còn nghĩ Đông Phương Hạ sẽ nói gì với hắn! Đâu ngờ vừa mở miệng, suýt nữa bị tức chết! Thật ức!
Trương Vũ Trạch thở một hơi, nhàn nhạt nói: “Ban đầu, tôi không cho phép nó qua lại với An Nhiên, bắt cắt đứt mọi liên lạc với An Nhiên! Nó còn nhỏ, phải dồn toàn bộ tinh lực vào việc học.
Không ngờ, cô em gái luôn ngoan ngoãn lại cãi nhau với tôi, không thèm để ý đến tôi! Gọi điện thì tắt máy, đến tìm nó, nó không gặp tôi.
Tối đó, lời nói của cậu đã thức tỉnh tôi.
Tôi vẫn luôn bận rộn, hôm nay mới có thời gian, vốn muốn đến nói với nó, tôi không phản đối nữa! Đâu ngờ… ngay cả gặp mặt, nó cũng không gặp! Lần trước đến tìm nó, nó ở trong thư viện không ra, bây giờ, nó ở trong phòng hòa nhạc không ra.
Từ chỗ Đông Phương Mịch Ngâm em gái của cậu, tôi biết nó không sao, học hành còn cố gắng hơn trước, tôi thực sự rất vui! Huyết Lang, cậu nói chúng ta không phải là kẻ thù, thì tốt biết mấy!”
Đúng thế, Trương Vũ Trạch thực sự không muốn đối đầu với Đông Phương Hạ, nhưng cũng hết cách! Thế giới ngầm của Yên Kinh, đã bắt đầu có mùi thuốc súng rồi!
Đông Phương Hạ yên lặng nghe, từ tối hôm đó Trương Vũ Trạch muốn giết anh, hôm nay tình hình như vậy, anh đã liệu trước! Chỉ là không ngờ Trương Hàm đáng yêu cũng lại cố chấp vì tình yêu như vậy! Trương Vũ Trạch mới thở dài như vậy!
“Để tôi nói chuyện với cô ấy!”, Đông Phương Hạ vỗ vai Trương Vũ Trạch, gửi gắm ánh mắt không sao đâu.
“Cảm ơn! Bây giờ nó quan tâm nhất là tin tức của An Nhiên, cậu nói chuyện với nó, hiệu quả chắc sẽ tốt hơn!”, Trương Vũ Trạch cười khổ, có thể thấy hắn vì em gái của mình, phải bất đắc dĩ thế nào, cũng lo lắng và quan tâm nhiều thế nào.
Đông Phương Hạ gật đầu: “Đúng rồi, Hải Bang các anh chuẩn bị thế nào rồi! Không còn hạn chế của bên trên, các anh đấu lại được Tào Bang không?”
“Hừ, Tào Bang! Muốn diệt Hải Bang tôi, sẽ phải trả giá.
Huyết Lang, Lang Quân của cậu cũng đừng mơ ngồi làm ngư ông đắc lợi, đừng quên mục tiêu đầu tiên của Tào Bang là các cậu”.
Nói đến chuyện này, Trương Vũ Trạch giống như biến thành người khác vậy, không còn vẻ hòa nhã vừa nãy, giọng điệu trở nên lạnh băng.
Đông Phương Hạ thú vị nói: “Giống như anh nói, Tào Bang có thể diệt Lang Quân của tôi, cũng phải giả giá, Hải Bang anh cũng không thể ngồi làm ngư ông đắc lợi, sau khi Tào Bang diệt chúng tôi, mục tiêu tiếp theo chính là các anh.
Nói không chừng họ sẽ cùng lúc khai chiến với