Diệc Phi thấy Đông Phương Hạ nôn ra máu, bỗng đau lòng! Vì Đông Phương Hạ đã nói, không được nói chuyện này với bất kỳ ai, cho nên khi Diệc Phi đưa người của mình đến đây, cũng không nói ra sự thật.
Đôi mắt cô ngấn lệ, muốn tiến lên dìu đỡ Đông Phương Hạ, nhưng lại không thể làm vậy, nếu không công sức trước đó sẽ mất hết.
Lưu manh, thân thủ của anh tốt như vậy, sao không tránh! Cứ phải diễn kịch đến mức độ này mới được sao! Người của ông nội cũng thật là, sao ra tay nặng như vậy.
“Đông Phương Hạ, đừng níu kéo vô nghĩa nữa!”
Diệc Phi cắn răng, bỏ đi mà không quay đầu.
Trong giờ phút quay người, cô vô cùng đau lòng! Đông Phương Hạ bị thương, bây giờ lại nôn ra máu, có ảnh hưởng đến vết thương không! Suy nghĩ mãi, tầm nhìn của Diệc Phi hơi mơ hồ! Nhưng, khi cô vẫn đang đi ra khỏi đại sảnh, liền bị người khác chặn lại.
Tây Môn Kiếm đợi ở bên ngoài nhìn rõ tất cả, anh ta cũng phải trố mắt, cậu chủ và phu nhân rốt cuộc làm sao vậy, sao lại thế này.
Tây Môn Kiếm thấy cậu chủ nhà mình bị đánh, cơn nóng giận của anh ta bốc lên đầu, sau khi chặn Diệc Phi, liền vụt xông đến người ra tay với Đông Phương Hạ nhanh như điện.
Diệc Phi thấy vậy, cười không được, khóc không xong, lòng nghĩ không phải Đông Phương Hạ cũng không nói thật với cái bóng Tây Môn Kiếm này chứ!
“Dừng tay”.
Đông Phương Hạ ôm lồng ngực đau nhức từ từ đứng lên, yếu ớt quát một tiếng!
Tây Môn Kiếm đấu với hai cao thủ của Trung Nam Hải cùng lúc, không những ung dung, mà còn ứng phó dễ dàng.
Bỗng nghe thấy giọng của Đông Phương Hạ, tuy nghi hoặc, nhưng không thể không dừng tay.
Đông Phương Hạ dùng ánh mắt ra ý bảo Tây Môn Kiếm lui xuống, nói với Diệc Phi: “Diệc Phi, anh thực sự rất yêu em! Thật đấy…”
“Hừ…”
Diệc Phi thấy Đông Phương Hạ nói vậy trước mặt mọi người, tuy trong lòng rất vui, nhưng vẫn hừ một tiếng, vô tình bỏ đi.
Trong lòng Tây Môn Kiếm thực sự rất ấm ức, nhưng cũng không thể làm ngược lại ý của cậu chủ! Thu lại ánh mắt tức giận, bước nhanh về phía Đông Phương Hạ.
Đông Phương Hạ vung tay ngăn câu hỏi tiếp theo của Tây Môn Kiếm, nhìn cánh hoa hồng rơi xuống đất, quay người ngồi xuống.
“Tây Môn, đi lấy hai chai rượu mạnh đến đây!”, Đông Phương Hạ lau vết máu ở khóe miệng.
“Vâng”.
Tây Môn Kiếm trả lời một tiếng, lặng lẽ gửi tin nhắn cho Hồ Ngạn Hạo, bảo anh ta phái mấy tử sĩ đến! Cậu chủ thế này, chẳng may uống say, có người đến truy giết,