Cô ấy không phải ai khác, mà chính là người thừa kế hợp pháp duy nhất của nhà họ Bek - gia tộc số một thế giới, Bek Er!
Một người đàn ông khoảng chừng hai mươi bốn, hai mươi lăm tuổi đứng sau lưng Bek Er.
Mái tóc rũ đen bóng, mày kiếm chếch lên, cặp mắt đen hẹp dài sắc bén, bờ môi mỏng khẽ mím.
Khuôn mặt góc cạnh sắc nét, dáng người cao lớn nhưng không hề thô kệch, như chim ưng trong bóng đêm, cô độc lạnh lùng, lại không kém phần hăm hở, chỉ đứng một mình cũng tản ra khí thế ngạo nghễ coi thường hết thảy.
Thấy Đông Phương Hạ tới gần, người đàn ông hơi cúi người, lùi sang bên cạnh.
Bek Er ưu nhã đặt ly cà phê trong tay xuống, đứng lên kéo ghế cho Đông Phương Hạ.
Thấy vậy, Đông Phương Hạ trêu ghẹo: “Sao người bận rộn nhất nhà họ Bek lại rảnh rỗi tới đây thế này? Lẽ nào là chuồn êm ra ngoài?”
“Anh sắp đi, sao em lại không tới tiễn anh được, Bek Ji… À không, bây giờ phải gọi anh là Đông Phương Hạ mới đúng.
Đông Phương Hạ, em đã sắp xếp ổn thỏa mọi chuyện cho anh rồi, anh tới Yên Kinh là sẽ có người hỗ trợ ngay”.
“Gọi thế nào cũng được”, Đông Phương Hạ lười biếng dựa vào ghế, xòe hai tay mình ra.
Bek Er lắc đầu với vẻ thương yêu, cười gian nói: “Sao thế? Trông anh có vẻ rất mệt mỏi thì phải, hay là lại đi tìm ‘chị Nghiên’ của anh tình tứ rồi? Cũng phải, sắp đi rồi mà, kiểu gì cũng phải ‘yêu” một lần ra trò, cô ấy là…”
“Dừng lại…”
Đông Phương Hạ toát mồ hôi lạnh, sao Bek Er chẳng biết lựa lời gì cả, có còn là cô chủ “cứng” của nhà họ Bek nữa không! Anh âm thầm liếc nhìn người đàn ông đứng bên cạnh, kề sát lại gần Bek Er và nói: “Đã nói với em mấy lần rồi, bọn anh không như những gì em nghĩ đâu.
Bọn anh trong sáng lắm, chỉ là bạn bè đơn thuần thôi”.
“Đừng giải thích, giải thích quá nhiều cũng đồng nghĩa với việc che giấu sự thật.
Vả lại em cũng không có ý kiến, đằng sau một người đàn ông nên có mấy em ‘quái thú’ yên lặng chịu đòn”.
“Phụt”.
Nghe vậy, Đông Phương Hạ phun ngay ngụm cà phê vừa uống ra, nhìn thái độ thờ ơ của Bek Er, không khỏi cảm thấy phiền muộn.
Vãi chưởng, gặp hạn rồi nên anh mới gặp phải cô nàng như Bek Er.
Đông Phương Hạ vờ ho khan vài tiếng, vươn tay ra nhìn chiếc đồng hồ vàng phiên bản giới hạn trên cổ tay, nói: “Được rồi, không còn sớm nữa, anh phải đi đây”, dứt lời, anh đứng lên ngay.
Thấy vậy,