Nam Cung Diệc Phi nhìn ba người Lục Phong đang thắc mắc, mỉm cười, cô nói với Đông Phương Hạ: “Tôi là giáo viên hướng dẫn của các cậu, Bek Ji, ngày đầu tiên đến trường đã không nể mặt tôi, không hay lắm nhỉ!”
Không nể mặt cô? Tôi đâu có không nể mặt cô? Tôi lại không sàm sỡ cô trước mặt mọi người! Đông Phương Hạ nhìn thái độ cười như không cười của Nam Cung Diệc Phi, anh liền cạn lời! Trước đó vẫn là anh Bek, bây giờ thành sinh viên của cô, là Bek Ji! Tôi ngất….
“Vậy… vậy… cô Nam Cung… tôi không biết đại mỹ nữ như cô là giáo viên hướng dẫn của chúng tôi, nếu không, tôi cũng không uống rượu về như này”.
Nam Cung Diệc Phi nhìn vẻ muốn cười mà không cười nổi của Đông Phương Hạ, cô hít một hơi, lấy một tờ bảng biểu từ trong túi, đưa cho Đông Phương Hạ: “Điền vào, để tôi tiện liên lạc với anh!”
Đông Phương Hạ nhận lấy xem qua, ngước mắt thăm dò hỏi: “Ngày mai tôi điền nhé! Tối nay điền cũng không có tác dụng”.
Đông Phương Hạ biết Nam Cung Diệc Phi này cũng muốn cảm ơn mình, ở đây là trường học, Nam Cung Diệc Phi chắc sẽ không tìm anh nói gì! Để lại cách liên lạc, nói không chừng ngày mai sẽ mời mình ra ngoài uống café!
Ngày mai mình phải về nhà rồi! Đến lúc đó, Nam Cung Diệc Phi sẽ biết mình là chồng chưa cưới của cô ấy, cho nên bây giờ không cần thiết phải điền.
Nam Cung Diệc Phi không biết suy nghĩ của Đông Phương Hạ, tuy cô đã biết chồng chưa cưới của mình vẫn còn sống, nhưng lại không biết chính là người trước mắt, nên cô nói: “Được! Bek Ji, bây giờ anh là sinh viên của tôi, sau này không được uống rượu về trường nữa!”
Đông Phương Hạ gật đầu, nếu không phải là vợ chưa cưới của mình, lại là ở trường học, còn ở trước mặt các bạn học khác, cậu ấm như anh cũng sẽ không dễ nói chuyện như vậy.
Thực ra, Nam Cung Diệc Phi đã rất nể mặt Đông Phương Hạ rồi, nếu đổi lại là người khác, có lẽ cô sẽ cho anh viết bản kiểm điểm! Cô nói chuyện với đám Lục Phong một lúc rồi ra về.
“Bek Ji, cảm ơn anh!”
Trước khi đi, Nam Cung Diệc Phi mỉm cười với Đông Phương Hạ, cảm ơn Đông Phương Hạ đã tặng nhà họ Đông Phương ngọc khấu và nhân sâm vạn năm.
Giống như suy nghĩ của Đông Phương Hạ, nếu không phải trường ở trong hợp này, Nam Cung Diệc Phi sẽ hỏi ra những thắc mắc trong lòng.
“Bek Ji, có phải anh và giáo viên hướng dẫn quen nhau từ trước không?”
Nam Cung Diệc Phi vừa đi, Lục Phong và An Nhiên liền nhào đến.
Lúc Đông Phương Hạ đi vào phòng còn chưa nhìn đến bạn cùng phòng của mình, ngay cả tên của người ta cũng không biết! Anh liền vui vẻ nói: “Mấy vị soái ca, không định giới thiệu bản thân à?”
Hài… vừa nãy tôi đã giới thiệu rồi, anh uống say nên mới không nhớ.
Lục Phong cạn lời: “Tôi tên là Lục Phong, người biển S, hai mươi tuổi”.
“Tôi là An Nhiên, mười tám tuổi!”, một giọng nói hơi trẻ con.
Cậu ta nói xong, về bàn học của mình gõ máy tính.
Đông Phương Hạ gật đầu, chuyển ánh mắt đến bạn cùng phòng khoanh hai tay trước ngực, đứng ở