“Hàm Nguyệt, chị thấy thế này được không? Vy Nhi cứ sống ở nhà mẹ đẻ không phải là cách, tôi cho con bé cùng Đông Phương Hạ ra ngoài sống, hai đứa nó cũng không sợ bị người khác làm phiền.
Còn chị, cũng đuổi Đông Phương Hạ ra, đừng để nó sống ở chỗ chị nữa”.
“Được được được, làm vậy đi!”
Thư Lăng Vy nghe thấy mẹ mình muốn đuổi mình đi, kiềm chế cơn kích động muốn đánh Đông Phương Hạ! Nếu không phải Đông Phương Hạ nói năng lung tung, cô cũng sẽ không bị quét ra khỏi cửa!
Lời nói của mẹ vợ cũng không ảnh hướng gì với Đông Phương Hạ, dù sao anh không định sống ở nhà!
“Lăng Vy, con tranh thủ thời gian về nhà, gọi cả Diệc Phi! Nhà họ Đông Phương chúng ta phải phân chia đồ mà tổ tiên để lại cho các con, hơn nữa, con cũng gọi mẹ rồi, mẹ cũng không thể không thể hiện gì! Còn phần của Thư Tiệp, mẹ giữ lại cho con bé trước, đợi con bé về rồi cho con bé!”
“Vâng, mẹ!”, sớm muộn gì cũng vậy, Thư Lăng Vy cũng không nói gì nữa.
Đông Phương Hạ nghe đến cái tên “Thư Tiệp!”, con mắt không ngừng xoay chuyển! Mẹ chia đồ cho con dâu của bà, việc gì phải cho một người ngoài! Thế là, nghi hoặc nói: “Mẹ, thế “Thư Tiệp” đó là ai?”
“Cũng là con dâu của mẹ, mẹ nghe ông nội con bé nói là đến tết, con bé mới về! Đúng rồi, hai con vẫn chưa gặp nhau!”, Hác Hàm Nguyệt giải thích.
“Ồ…”
Đông Phương Hạ gật đầu hiểu ra, thì ra vợ chưa cưới chưa gặp mặt của mình tên là “Thư Tiệp”.
Đối với cô vợ chưa cưới chưa gặp mặt này, tuy Đông Phương Hạ rất hiếu kỳ, nhưng lại không đi nghe ngóng về cô, Đông Phương Hạ cũng muốn để lại không gian tưởng tượng cho mình.
Bữa cơm kết thúc! Sau đó,